- Lệ Chi Tiên Tử ư? Sao ngươi lại ở đây?
Đậu Đậu kêu lên một tiếng vui mừng. Đối với nó mà nói thì Lệ Chi Tiên Tử chính là một ngọn núi dựa cực kì to đó nha.
Mỗi lần nó chịu ấm ức ở chỗ Hoàng Sơn Chân Quân thì đều chạy đến chỗ Lệ Chi Tiên Tử cầu an ủi. Đôi khi nó còn cáo mượn oai hùm núp bóng Lệ Chi Tiên Tử để gây chút rắc rối cho Hoàng Sơn Chân Quân nữa kia.
Cho nên sau khi nhìn thấy Lệ Chi Tiên Tử thì Đậu Đậu vui vẻ nhảy cẫng lên, vọt ra khỏi cửa Bích Thủy các mà lao thẳng vào lòng “Lệ Chi Tiên Tử” rồi sung sướng kêu to.
Đậu Đậu hoàn toàn không thể nhận ra Lệ Chi Tiên Tử trước mắt mình là thật hay giả.
Đây chính là điểm đáng sợ của Đồng Quái Tiên Sư. Sau khi hắn dịch dung xong thì đến cả Đậu Đậu vốn rất quen thân với Lệ Chi Tiên Tử cũng không phân biệt được thật giả từ vẻ bề ngoài. Trừ khi Đậu Đậu ở cùng “Lệ Chi Tiên Tử” này một thời gian rồi suy đoán từ một vài dấu vết thì còn may ra.
- Lệ Chi Tiên Tử, cô có biết không? Gần đây Hoàng Sơn đại ngốc điên rồi! Hắn đang tổ chức lễ cưới cho ta, cưới thì cưới đi, nhưng hắn lại muốn gả ta ra ngoài!
Đậu Đậu chui vào lòng “Lệ Chi Tiên Tử” cọ loạn xạ, rồi bắt đầu truyền âm nhập mật kể cho tiên tử nghe gần đây mình khổ sở thế nào.
“Lệ Chi Tiên Tử” mỉm cười xoa đầu Đậu Đậu và cũng truyền âm cho hắn với giọng dịu dàng:
- Ngươi lại làm gì khiến cho Hoàng Sơn tiền bối giận đúng không?
Giọng nói hoàn mỹ, ngữ điệu hoàn mỹ, động tác xoa đầu Đậu Đậu cũng hoàn mỹ, đây chính là Lệ Chi Tiên Tử chân chính!
- Đâu có đâu.
Đậu Đậu hơi chột dạ. Hình như nó phát bài ca Hoàng Sơn đại ngốc trong cuộc thi máy kéo có tay cầm lần trước, đã làm cho Hoàng Sơn đại ngốc giận thật rồi.
Nó lại cọ loạn xạ trong lòng Lệ Chi Tiên Tử thêm một chút:
- Ta mặc kệ, dù thế nào thì Lệ Chi Tiên Tử nhất định phải làm chủ cho ta. Không biết Hoàng Sơn đại ngốc định gả ta thế nào kìa… bây giờ ta sợ nhất là hắn biến đổi giới tính của ta rồi gả ta cho người khác.
“Lệ Chi Tiên Tử” nhẹ nhàng vuốt đầu Đậu Đậu:
- Thay đổi giới tính ư? Hoàng Sơn tiền bối quá đáng thế!
“Chậc chậc, thay đổi giới tính của Đậu Đậu rồi gả nó đi? Ta chỉ muốn nói một câu thôi, Hoàng Sơn Chân Quân, làm tốt lắm!” Đây mới là ý nghĩ trong đầu Đồng Quái Tiên Sư.
- Đúng vậy, quá đáng lắm luôn á! Chờ khi nào mình về Địa Cầu, tiên tử nhất định phải răn dạy Hoàng Sơn đại ngốc, nhất định phải bắt hắn từ bỏ ý định gả ta đi đấy! Ta không muốn làm vợ của người khác đâu! - Đậu Đậu nói.
- Cứ giao cho ta, yên tâm đi!
“Lệ Chi Tiên Tử” xinh đẹp mỉm cười và nói.
“Đúng vậy, cứ giao cho bản tiên sư! Đậu Đậu ngươi cứ yên tâm mà về Địa Cầu đi. Đến khi đó, với sự trợ giúp của bản tiên sư, ngươi nhất định sẽ có một lễ cưới cả đời khó quên!” Đồng Quái Tiên Sư cười ha hả trong lòng.
Nói xong, hắn ôm Đậu Đậu rồi nhìn về phía cửa lớn của Bích Thủy các. Thiếu nữ kia vẫn đang khóc nẫu cả lòng.
Đồng Quái Tiên Sư hoàn toàn không hiểu gì hết.
Chẳng phải ta chỉ liếc nhìn cô ấy có một cái thôi sao? Sao mà khóc dữ vậy?
Chẳng lẽ đây là series “Ngươi nhìn gì mà nhìn” bản khóc lóc à?
Đồng Quái Tiên Sư thở dài rồi cam chịu, ôm Đậu Đậu đến cửa đại điện của Bích Thủy các.
- Tiên tử muội muội à, sao tự nhiên ngươi lại khóc đến đau lòng thế này?
Đồng Quái Tiên Sư hỏi.
- Hu hu… không hiểu sao ta nhìn thấy tỷ tỷ thì lại thấy vui ơi là vui. Hu hu hu… vì vui quá nên không kìm được khóc…
Bạn.. đ.ang đọc truyện tại iREAD.vn.Thiếu nữ học thức vừa lau nước mắt vừa tự giới thiệu:
- Chào tỷ tỷ, ta là Diệp Tư.
- Ta là Lệ Chi.
Đồng Quái Tiên Sư nói với vẻ rất bình tĩnh.
Nhìn thấy “mình” thì vui vẻ? Hắn chưa bao giờ gặp vị nữ tu tên là Diệp Tư này. Nói cách khác, là đối phương nhìn thấy Lệ Chi Tiên Tử mà hắn đang dịch dung rồi vui vẻ phát khóc luôn?
Vậy thì cô gái này có quan hệ gì với Lệ Chi Tiên Tử nhỉ?
- Chào Lệ Chi tỷ tỷ… Không cần lo cho ta đâu, ta khóc một tí là ổn thôi… hu hu hu, chuyện này cũng liên quan đến công pháp của ta nữa… không phải tại tỷ đâu… hu hu hu, đừng để ý…
Diệp Tư vừa lau nước mắt vừa cố gắng ngăn tiếng nức nở của mình.
Khóc đến hơn mười phút sau, Diệp Tư mới dừng lại, cuối cùng chỉ còn hơi nấc lên một chút thôi.
“Con gái đúng là toàn làm từ nước, nữ tu thì làm từ đại dương luôn.” Đồng Quái Tiên Sư thầm nói. Cô gái này khóc giỏi quá đi, khóc đến mười phút liền, nước mắt không ngừng rơi, cũng không hề ngắt nghỉ.
Có khi nước mắt phải chứa được đầy một bình luôn ấy chứ.
Mãi mới nín khóc được, Diệp Tư dè dặt vươn tay ra kéo tay áo của “Lệ Chi Tiên Tử” rồi cảm ứng khí tức trên người tiên tử.
Sâu trong kí ức của cô dường như có một đoạn trí nhớ ngăn ngắn…
Đoạn trí nhớ ấy có liên quan tới vẻ ngoài của “Lệ Chi Tiên Tử” và khí tức trên người cô, thân quen như khí tức của mẹ vậy.
Diệp Tư được Bích Thủy các nhận nuôi từ nhỏ, đối với cô mà nói, sư phụ và Sở các chủ không khác gì mẹ ruột. Thế nhưng giờ đây cô lại cảm nhận được sự thân quen tương tự trên người Lệ Chi Tiên Tử.
Cảm giác thân quen này mãnh liệt vô cùng.
- Mẹ…
Diệp Tư gọi lên một tiếng cực khẽ cực khẽ.
- Cái gì cơ?
Đồng Quái Tiên Sư nghi hoặc hỏi.
- Không có gì không có gì, ta chỉ lảm nhảm một câu thôi.
Diệp Tư xua tay lịa lịa. Vừa rồi bị cảm giác thân thiết mãnh liệt kích thích nên cô mới bất giác thốt ra câu ấy thôi. Cô cũng hiểu rõ đối phương không thể nào là mẹ của mình được.
Trong lòng Đồng Quái Tiên Sư lúc này thì đang có cả 1000 con Đà Mã vèo vèo. Tuy Diệp Tư gọi rất khẽ nhưng Đồng Quái Tiên Sư có tu vi chân quân lục phẩm đó, hắn nghe thấy rõ rành rành.
Sở dĩ hắn hỏi lại không phải vì không nghe rõ mà là vì không dám tin. Mẹ? Nữ tu tên Diệp Tư này gọi Lệ Chi Tiên Tử là mẹ á?
Lệ Chi Tiên Tử có con gái khi nào? Còn lớn thế này rồi nữa chứ. Nếu biết tin tức này thì không biết bao nhiêu đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 sẽ đau lòng đến chết đây?
Từ từ đã, tình tiết phát triển không đúng!
“Hẳn là không phải quan hệ mẹ con thật. Chắc là Diệp Tư tiên tử cảm nhận được khí tức giống mẹ của mình trên người Lệ Chi Tiên Tử nên mới gọi theo bản năng thôi,” Đồng Quái Tiên Sư suy đoán.
Lúc này, Diệp Tư tiên tử đang nhiệt tình dẫn Lệ Chi Tiên Tử và Đậu Đậu vào trong Bích Thủy các làm khách.
Bích Thủy các đã lâu không có nhiều khách nhân náo nhiệt như vậy rồi.
Vì Diệp Tư tiên tử nhiệt tình quá nên Đồng Quái Tiên Sư và Đậu Đậu cũng không tiện từ chối. Thế là đành phải đi cùng cô vào trong đại điện.
“Có lẽ nơi này là một chỗ hay đấy. Ta sẽ trốn ở đây cho đến khi quyết chiến cùng Bắc Hà luôn!” Đồng Quái Tiên Sư vừa đi theo Diệp Tư vừa nghĩ.
…
Ở biệt thự của Ngư Kiều Kiều tại địa khu Giang Nam.
Cao Mỗ Mỗ tỉnh lại sau cơn say rượu. Cậu gãi gãi đầu, sau đó lấy “kịch bản” ra. Phải đi chém gió với Tống Thư Hàng một chút về kịch bản của mình thôi.