Mục lục
Thần Ma Chi Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tin Tam Đan tử vong rất nhanh được truyền ra và nhanh chóng được đưa lên các chương trình thời sự quốc tế.
Về phần các hãng truyền thông ở Đông Hồ lại càng khoa trương hơn, lấy tin này làm chủ đề mạnh mẽ đưa tin.
Một gã hung phạm nổi tiếng quốc tế như thế không ngờ lại chết ở Đông Hồ, đối với cái thành phố nhỏ bé yên bình này quả là một cái tin tức đặc biệt nóng.
Hôm sau khi Triệu Thụy đi vào phòng làm việc, thì thấy 10 vị lão sư đang tập trung một chỗ, một bên đọc báo, một bên thì nhẹ giọng tranh luận, hoàn toàn ko còn cảnh an tĩnh bình lặng trước đây.
“ Vân lão sư, bọn họ đang đọc cái gì vậy? Mà chăm chú quá ?”
Triệu Thụy cười hỏi Vân Phương.
Do tối qua Triệu Thụy giúp Vân Phương thu dọn phòng ốc cho nên ấn tượng xấu của Vân Phương đối với Triệu Thụy cũng giảm đi một ít.

Nghe Triệu Thụy hỏi như vậy, Vân Phương đáp: “ Tối qua xảy ra một chuyện lớn, một gã đệ nhất sát thủ bị Interpol truy bắt hơn mười năm ko biết tại sao lại đến Đông Hồ bị người ta ám toán.

Bây giờ chuyện này đã vô cùng vang dội, ngay cả truyền thông quốc tế cũng đến đây phỏng vấn đưa tin, chắc là bọn họ đang xem tin tức này .”
“Ồ? Vậy sao?” Triệu Thụy cười cười, đến chỗ ngồi của mình bỏ túi xách xuống, rất tùy tiện đáp lại một câu, chuyện này vốn do hắn làm, tự nhiên là thấy ko có gì to tát.
“ Đúng vậy, đúng vậy.

Báo chí đều nói Ngô Tam Đan là bị người giết, sách sách, ngay cả đệ tam sát thủ của thế giới cũng có thể giết, Đông Hồ khi nào xuất hiện một người đáng sợ như vậy.” Lý lão sư dạy toán học sợ hãi nói một câu.
“ Ừm, ngay cả các quan chức cao cấp của Interpol cũng đều cảm thấy khó tin nữa là.”
“ Ha ha! Đông Hồ thực sự là nơi long đàm hổ huyệt a.

Ngay cả cao nhân như thế cũng ở đây.” Một vị lão sư trẻ tuổi khác cũng cười nói một câu: “ Nghe nói cảnh sát đang ra sức tìm kiếm người này.”

“ Người ấy sao lại ra tay với Ngô Tam Đan.

Là do lợi ích hay là vì dân trừ bạo ?” Có lão sư thắc mắc.

“ Chuyện đó thì chỉ có trời mới biết.” Vân Phương thản nhiên nói: “ Tuy nhiên có thể khẳng định người đó cũng rất nguy hiểm, thậm chí còn hơn cả Ngô Tam Đan nữa.”
Phần tử nguy hiểm?
Nếu ko phải vì bảo vệ hai mẹ con, ai lại nguyện ý quyết đấu với tên nguy hiểm như thế chứ.
Triệu Thụy cười khổ một tiếng, trong bụng không khỏi nói thầm một câu, nhưng trên mặt lại hiện vẻ chuyện ko liên quan đến ta, yên lặng ngồi tại chỗ nghe mọi người bình luận.
Trên thực tế, ko chỉ lão sư bàn luận chuyện này mà ngay cả học sinh cũng vậy, thế nên lúc Triệu Thụy lên lớp phải bỏ ra khá nhiều sức lực để duy trì trật tự.
Dạy học ko chỉ là hoạt động não bộ, cũng là tốn sức lao động, đứng trên giảng đường cả ngày cũng là một khảo nghiệm về thể lực.
Dạy cả một ngày, lúc về phòng làm việc, Triệu Thụy cảm giác mệt chết đi, tuy thể lực ko có vấn đề nhưng tinh thần lại vô cùng mệt mỏi, dù sao hắn vốn không phải được đào tạo chính quy để làm lão sư.

Dạy học thời gian dài cũng là cố gắng hết sức .
Vân Phương đã sớm đi về, nhưng Triệu Thụy lần này ko cùng về.

Bởi vì Ngô Tam Đan vừa chết, trong một thời gian ngắn sẽ ko có sát thủ đến Đông Hồ gây bất lợi đến mẹ con Vân Phương nữa.
Đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Triệu Thụy lại nhắn tin cho Tôn Tiểu Lan, hẹn nàng cùng lên mạng chat webcam.
Gọi điện thoại cũng có thể nói chuyện được nhưng dù sao cũng ko bằng có thể nhìn thấy mặt nhau.


Nhắn tin hẹn xong, Triệu Thụy bèn rời văn phòng, đi tìm một quán inte.
Nơi ở của Triệu Thụy inte vẫn chưa lắp đặt xong, còn cần 2 ngày nữa.
Ra khỏi trường học, sang đường đi lên chừng 500 thước nữa là có một quán inte ở đó.
Quán inte đó có khoảng một hai trăm máy, quy mô dù ko thật lớn nhưng bố trí ko tệ, đường truyền máy móc cũng tạm được, là một nơi không tệ để online.
Triệu Thụy vào quán, đăng kí một tấm thẻ, tùy tiện tìm một máy ngồi xuống, sau đó nhập mã thẻ, đăng nhập yahoo.
Nick của Tôn Tiểu Lan vẫn chưa online.
Do đó, Triệu Thụy ko có việc gì làm đành lướt mạng đọc tin tức một chút, coi như là giết thời gian.

Mới xem được vài phút, đột nhiên nghe thấy ở trước mặt vang lên hai tiếng va đạp hết sức dữ dội.
Triệu Thụy quay đầu lại nhìn, đoạn thấy tổng giám thị Chương Tổng Lâm, trong tay cầm một quyển sách dày đang đằng đằng sát khí, còn đối diện là hai học sinh đang ôm đầu khóc lóc.
Hai học sinh này Triệu Thụy có nhận ra, cả hai đều nằm trong một lớp mà y dạy, học sinh béo lùn kia tên Trương Lan còn đeo kiếng kia là Chu Đào.
Triệu Thụy không khỏi ngạc nhiên, không ngờ hai học sinh này lại lên mạng ở máy phía sau mình, lại càng ko ngờ Chương chủ nhiệm vừa bắt được hai học sinh đã ra tay đánh người, hơn nữa ra tay cũng ko nhẹ.

Thấy Chương chủ nhiệm lại giơ sách lên có ý muốn đánh tiếp, Triệu Thụy vội đứng dậy, đưa tay cản Chương chủ nhiệm lại, vừa cười vừa nói:
“ Chương chủ nhiệm, đối với học sinh nên lấy khuyên răn là chính, nếu ngài từ từ dạy bảo hai học sinh này thì sẽ có tác dụng hơn.”
“ Triệu lão sư? Cậu cũng ở đây ?” Chương chủ nhiệm nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Thụy, thái độ không chút hữu nghị, thanh âm lập tức lên cao đến mức lanh lảnh: “Khuyên răn? Khuyên răn có tác dụng sao? Ta đã bắt được hai học sinh này đến ba lần.

Dạy mãi mà ko biết sửa sai.


Đây là để cho chúng nhớ lâu.”
Triệu Thụy trên mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại nghĩ là không đúng, cảm thấy dường như loại phương pháp giáo dục này của Chương chủ nhiệm có chút thô bạo.
“ Chương chủ nhiệm, dù thế nào thì đòn roi cũng ko phải là phương pháp tốt..” Triệu Thụy tiếp tục ngăn cản.
Hai học sinh đứng cạnh thấy Triệu Thụy xin tha hộ mình, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ biết ơn, trông mong nhìn Triệu Thụy, hi vọng lời xin tha của Triệu Thụy sẽ có tác dụng.
“ Đòn roi? Ta lúc nào dùng đòn roi? Ai thấy ta dùng đòn roi? Ta chỉ là đang giáo dục học sinh.”
Chương chủ nhiệm vô cùng bất lịch sự cắt đứt lời Triệu Thụy, đồng thời liếc nhìn Triệu Thụy, khóe mắt có vẻ âm trầm.
Triệu Thụy này chẳng qua chỉ là một gã lão sư trẻ tuổi mới vào nghề, vậy mà dám buông lời khen chê đối với phương pháp của một giám thị có thâm niên vài chục năm, thực là không biết lớn nhỏ, không để mình vào trong mắt.
“ Triệu lão sư, cậu cũng lên mạng ở đây, hơn nữa cũng ngồi rất gần hai học sinh này, đừng nói với ta là cậu ko nhìn thấy chúng nhé.” Chương chủ nhiệm đổi mục tiêu, ra mặt khiển trách: “ Là một lão sư, cậu thấy học sinh lên mạng ở đây mà hoàn toàn ko ngăn cản.

Cậu ko cảm thấy là cậu ko làm tròn trách nhiệm của một lão sư? Cậu ko cảm thấy xấu hổ sao ?”
Triệu Thụy biết câu nói vừa rồi của mình đã đắc tội Chương chủ nhiệm, chỉ không ngờ là hắn lại chĩa mục tiêu sang mình nhanh đến như vậy.
Triệu Thụy nhún vai, thanh minh: “ Ta cũng vừa tới, chưa kịp chú ý.”
“ Là thật ko chú ý hay vốn căn bản là vô trách nhiệm?” Chương chủ nhiệm cười lạnh, tiếp tục lớn tiếng quở trách “ Triệu lão sư, dù cậu ko phải là một chủ nhiệm lớp nhưng là một vì lão sư giảng dạy, cậu cũng nên có chút quan tâm.

Không nên nói là mới tới trường học, ko biết quy định của trường để làm cớ.

Mà nó cũng chưa đủ để làm cớ.

Từ lúc cậu bước chân vào trường là lập tức cậu phải có sự chuẩn bị.

Trường Đông Hồ vốn là trường trọng điểm, yêu cầu đối với lão sư vô cùng cao.


Bao nhiêu người muốn đến giảng dạy đều không được.

Cậu có thể đến trường giảng dạy là vô cùng may mắn…”
Nhìn miệng Chương chủ nhiệm liến thoắng, nước miếng bắn tung tóe, từng ngụm nước bọt bay ra, Triệu Thụy ko khỏi cảm thấy chán ghét trong lòng.
Ta chỉ là ngăn cản một chút, đương nhiên bị chụp một cái mũ lớn như vậy, đến khuyên cản mà bị nói đến như vậy, ngưoi còn dám mở miệng đem đạo lý đến giáo huấn ta, nếu nói người khác, trước hết chính ngươi cũng không phải là người tốt lành gì.
Triệu Thụy nói thầm một câu trong lòng, ánh mắt nhìn quanh, thấy chủ quán inte mới vắt một cái giẻ lau vào xô, đang xách xô nước ấy đi đến, nước trong xô đục ngầu hơn nữa cũng bốc mùi rất khó ngửi.

Triệu Thụy ngưng tụ chút chân khí, sau đó nhẹ nhàng bắn ra.
Chân chủ quán inte chợt hẫng một cái, xô nước bẩn đang xách lập tức rời tay bay lên, chỉ nghe “ Hô” một tiếng liền chụp vào đầu của Chương chủ nhiệm.

“ Ào” một tiếng, nước bẩn đổ xuống từ đầu đến chân Chương chủ nhiệm.
Bốn phía đều yên tĩnh, ai cũng ko ngờ là trùng hợp như vậy, cái xô ấy dĩ nhiên lại chụp vào đầu Chương chủ nhiệm.
Mà Chu Đào, Trương Lan hai học sinh đứng bên lại càng giật mình há hốc miệng mở to mắt nhìn Chương chủ nhiệm, không tưởng tượng được Chương chủ nhiệm mới vừa cao ngạo như vậy mà hiện giờ thì vô cùng chật vật.

Qua một lúc, tiếng cười ở trong quán bỗng nhiên rũ rưỡi, ầm ĩ vô cùng, gần như có thể làm sập được cả mái nhà.
Chu Đào cùng Trương Lan cũng chỉ dám nhếc miệng cười thầm, không dám cất tiếng cười to do sợ Chương chủ nhiệm.

Chương chủ nhiệm xanh mặt đứng đấy, nhấc cái xô từ trên đầu ra hung hăng quăng xuống đất, con mắt thiếu chút nữa thì phun ra lửa.

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên hắn bị mất mặt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK