Dưới sự chỉ dẫn của Xích Hỏa Lão Yêu, Triệu Thụy đi vào sâu trong ngọn núi ở phía Bắc Đông Hồ
Rừng núi dưới ánh trăng, bao phủ trong ánh trăng mông lung, phi thường yên tĩnh.
Bất quá lại yên tĩnh đến mức lạ thường.
Trừ bỏ việc không phát ra tiếng động của cây cối tươi tốt trong rừng thụ lập, cũng không có bất cứ tiếng động nào, thâm chí cả tiếng kêu của côn trùng cũng không thấy nửa điểm.
Tựa hồ nơi này tồn tại của một cái gì đó vô cùng khủng bố làm cho tất cả sinh vật cũng không dám đến gần.
- Con yêu mãng kia vẫn còn đang ở trên ngọn núi này, nó ở đây chắc là đã nghĩ ta sau khi rời đi sẽ không trở lại nơi đây a.
Xích Hỏa Lão Yêu cười lạnh một tiếng, chuẩn bị dùng thần niệm để xác định vị trí cụ thể của Ngân Lân Yêu Mãng.
Nhưng Triệu Thụy lại đột nhiên đưa tay ra ngăn cản hành động của hắn :
- Ngươi ở chỗ này chờ, mọi việc còn lại sẽ do ta xử lý.
- Hả? Ngươi không cần ta đi theo sao?
Xích Hỏa Lão Yêu có chút ngoài ý muốn, cảm giác hoài nghi trong lòng không ngờ lại tăng lên.
- Ngươi muốn đi theo ta làm gì? Định ở sau lưng đâm ta một nhát đao sao?
Triệu Thụy lạnh lùng hỏi ngược lại, không có chút giả dối nào trong vẻ mặt.
Bất quá Triệu Thụy càng tỏ ra lạnh như băng, bất cận nhân tình thì Xích Hỏa Lão Yêu lại càng tỏ ra cung kính với hắn.
Xích Hỏa Lão Yêu có chút xấu hổ nói :
- Sao có thể? Ta làm sao dám xuống tay với ngài?
- Ở đây, chờ ta mang ra cái đầu lâu của Ngân Lân Yêu Mãng.
Triệu Thụy nói một câu rồi hướng về phía sâu trong ngọn núi nhanh chóng đuổi theo.
Xích Hỏa Lão Yêu cũng không dám đi theo, chỉ sợ vạn nhất thật sự chọc giận Triệu Thụy thì ngược lại chính mình sẽ gặp xui xẻo.
Dù sao thì cũng chỉ cần đánh chết Ngân Lân Yêu Mãng là được rồi.
Triệu Thụy chay như bay ở trong núi, yêu khí lưu lại của Ngân Lân Yêu Mãng càng ngày càng dày đặc, giống như một dạng dấu hiệu dẫn hắn từ từ tiếp cận nó.
Hắn cấp tốc phi hành sát mặt đất, thỉnh thoảng bị mấy nhánh cây thấp đánh vào người hắn nhưng lại rất nhanh bị văng ra.
Hắn tập trung cảnh giác, cẩn thận chú ý tình huống ở cả bốn phía.
Phía trước yêu khí càng ngày càng nồng đậm hơn cũng có nghĩa là cự ly giữa hắn và Ngân Lân Yêu Mãng càng ngày càng gần.
Chỉ trong vòng vài phút đồng hồ, hắn đã từ chân núi tiếp cận tới đỉnh.
Nếu là người bình thường thì cũng phải tiêu tốn một ngày trời mới có thể đi tới.
Đi đến một vách núi, Triệu Thụy đột nhiên dừng bước.
Ngay trước mắt hắn xuất một tòa đạo quan đang được rừng cây rậm rạp che đậy.
Đạo quan không lớn nhưng lại bị tàn phá rất nhiều.
Bên trái bị sụp một nửa chỉ còn lại một đống gạch vụn.
Từ đống gạch vụn có thể thấy dấu vết còn rất mới, dường như là mới bị đổ xuống không lâu.
Tấm hoành phi của đạo quan đã nát bấy.
Hai cánh cửa gỗ khép hờ khiến cho không thấy rõ được tình huống bên trong, chỉ có một cỗ yêu khí dày đặc không lối thoát hòa trộn với một hơi thở nồng nặc máu tanh từ bên trong tỏa ra xông thẳng vào mũi hắn.
Triệu Thụy biết chắc chắn Ngân Lân Yêu Mãng đang ở bên trong đạo quan này.
Hắn thông qua Minh Linh Mặt Nạ cẩn thận đem hơi thở của mình ẩn nặc đi.
Hắn phải đem Ngân Lân Yêu Mãng diệt trừ đi mới khuất phục được Xích Hỏa Lão Yêu, hóa giải được nguy cơ trước mắt.
Bất quá Ngân Lân Yêu Mãng là cường đại yêu vật nguyên anh kì, nếu như chính diện giao tranh, hắn cơ hồ không có một khả năng sống sót.
Nhưng mà nếu đổi lại là một phương thức khác, hắn không phải là không có cơ hội chiến thắng.
Thứ nhất, Ngân Lân Yêu Mãng đã cùng Xích Hỏa Lão Yêu đại chiến cả ngày trời khiến cho tiêu hao cực lớn, hơn nữa còn bị trọng thương.
Quan trọng hơn chính là, trên mặt hắn bây giờ chính là Minh Linh Mặt Nạ, là thần vật thời viễn cổ, có thể trợ giúp Minh Ma tây phương thời viễn cổ trở thành một siêu cường ám sát giả,.
Từng giết vô số đông phương tiên ma, như vậy cũng có thể trợ giúp hắn ám sát yêu mãng kia.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn tuyệt đối không được kinh động yêu vật kia.
Triệu Thụy nhẹ nhàng nhảy lên bay qua đạo môn, đi lên trên nóc đạo quan.
Thông qua nóc nhà bị tổn hại nặng nề, hắn có thể biết được tình hình trong đại điện.
Trong đại điện có một pho tượng lão tử, một bạch y lão giả nhìn qua khoảng năm sáu chục tuổi đang ngồi xếp bằng trên người pho tượng.
Người này có khuôn mặt tam giác, da trắng, con mắt dài và nhỏ, liếc qua giống như khuôn mặt một con rắn, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là Ngân Lân Yêu Mãng.
Yêu mãng trên người có vài vết máu do lúc đấu với Xích Hỏa Lão Yêu đã làm nó bị thương.
Trên mặt đất nằm ngổn ngang vài thi thể, trên người có khoác đạo bào.
Đạo quan này quả là xui xẻo, đụng ngay phải yêu mãng, kết quả là toàn bộ trở thành vong hồn dưới tay nó.
Triệu Thụy ghé vào phía trên nóc nhà, quan sát tình cảnh phía dưới một lúc lâu sau đó lập ra kế hoạch ám sát.
Nếu là tu chân giả khác khi ở gần như vậy thì Ngân Lân Yêu Mãng sớm đã phát hiện.
Bất quá Minh Linh Mặt Nạ đã đem tất cả hơi thở của Triệu Thụy ẩn đi, chỉ cần không tận mắt thấy sẽ không bị yêu mãng phát hiện ra, làm cho khả năng thành công của hắn tăng thêm một phần.
Triệu Thụy đem Thị Huyết Ma Đao từ trong càn khôn giới ra.
Hắn chỉ có một cơ hội để ra tay, nếu như không thể làm cho Ngân Lân Yêu Mãng trọng thương hoặc giết được nó, thì hắn sẽ phải gánh chịu đòn phản công của yêu mãng.
Triệu Thụy biết điều đó đối với hắn mà nói chính là diệt đỉnh tai ương.
Ngừng thở, bình tâm lại, hắn tập trung tinh lực đem các ý niệm trong đầu bài trừ ra ngoài, sau đó nắm chặt Thị Huyết Ma Đao.
Chân khí rót vào ma đao, màu đỏ sậm của huyết sắc đao mang sáng bừng lên
Triệu Thụy cắn chặt răng, từ trong động nhảy xuống, vô thanh vô tức như một chiếc là mùa thu hướng Ngân Lân Yêu Mãng bay xuống.
Ngân Lân Yêu Mãng tựa hồ không biết nguy hiểm đang giáng xuống đầu mình, vẫn nhắm mắt điều tức như trước.
Ban ngày kịch chiến với Xích Hỏa Lão Yêu đã khiến nó bị thương không nhẹ.
Đương nhiên Xích Hỏa Lão Yêu so với nó cũng không dễ chịu gì, đây chính là điều an ủi duy nhất với nó.
Việc nó muốn làm hiện tại chính là hồi phục thân thể như cũ sau đó diệt trừ hai mẹ con Vân Phương, hoàn thành sự ủy thác của Thi gia.
Ngân Lân Yêu Mãng cảm giác được chính mình có chút không may.
Vốn hắn chuẩn bị đêm nay sẽ đi nội thành Đông Hồ diệt trừ mẹ con Vân Phương, không nghĩ tới Xích Hỏa Lão Yêu đột nhiên xuất hiện đá cho một cước hại hắn phải dưỡng thương hai ngày mới có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
“Quỷ tha ma bắt con thằn lằn đáng chết! Sẽ có một ngày ta đem hắn từng khúc từng khúc nấu thang uống mới tiêu tan mối hận trong lòng ta!”
Ngân Lân Yêu Mãng không nhịn được thấp giọng mắng một câu.
Đương nhiên hắn biết đây bất quá sẽ chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Trừ phi trong bọn họ có một người thực lực đột nhiên tăng mạnh nâng cao thêm một bậc, nếu không sẽ chẳng bao giờ có giấc mộng trên..
Bọn họ đã đâu với nhau suốt năm trăm năm, vẫn như trước đây cũng không làm gì được nhau.
Ngay lúc này, Triệu Thụy đã lặng yên tới gần nó, hắn giơ thanh Thị Huyết Ma Đao trong tay lên, hung hăng hướng phần eo của Ngân Lân Yêu Mãng bổ tới.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là muốn đem nội đan của Ngân Lân Yêu Mãng hủy đi.
Chỉ cần nội đan bị thương nặng, thực lực của Ngân Lân Yêu Mãng sẽ giảm mạnh.
Nếu như chém trúng vị trí khác đương nhiên cũng sẽ khiến nó bị thương nhưng là không thể hiệu quả bằng việc đánh sâu vào nội đan.
Mắt thấy ma đao sắp bổ trúng Ngân Lân Yêu Mãng, hắn đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, xoay một trăm tám mươi độ.
Chứng kiến khuôn mặt hé ra long lánh yêu dị ngân quang cùng một mảnh huyết lệ chói mắt đỏ sậm đao mamg xuất hiện trước mặt.
Điều này sao có thể!
Ngân Lân Yêu Mãng vốn vô cùng mãnh mẽ lúc này không khỏi hoảng sợ cực độ, con mắt vốn vô cùng tinh anh đã biến thành con ngươi hình sọc đứng (tròng mắt rắn á – lamsonquaikhach)
Với tu vi nguyên anh kì của hắn mà nói không ngờ lại nửa điểm cũng không nhận thấy có thích khách tới gần, hơn nữa lại gần tới mức như vậy.
Gần đến mức hắn thậm chí không kịp phản ứng hay tránh né!
Theo lẽ thường mà nói điều này là không có khả năng, nhưng chính là những điều khó tin này hết lần này đến lần khác lại phát sinh trên người hắn.
Ngân Lân Yêu Mãng phẫn nộ rống lên một tiếng, vội vàng thay đổi thân thể muốn né tránh một kích này.
Chỉ là giờ thì đã quá muộn rồi.
Đao mang của Triệu Thụy đã phá không đem theo cuống phong mãnh liệt hung hăng bổ tới phần eo của nó, vẫn xâm nhập vào đan điền của hắn đánh sâu vào nội đan.
Cơ thể của hắn cơ hồ đã bị một đao này xé rách.
“Oanh”
Ngân Lân Yêu Mãng như bị sét đánh, thân thể bị chấn động mạnh, ngửa đầu bi thảm rống lên một tiếng.
Thân thể đột nhiên biến ảo, biến thành một cự mãng vô cùng lớn, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
Nội đan của nó bị Thị Huyết Ma Đao đả thương nặng, khiến cho thực lực của hắn trong nháy mắt bị giảm xuống một bậc.
Đạo quan nhỏ bé không chịu đựng được sự lăn qua lộn lại này lập tức ầm ầm sụp đổ, hoàn toàn biến thành một đống đổ nát.
Triệu Thụy trong lòng mừng rỡ, viết một đao của mình vừa rồi đã khiến cho Ngân Lân Yêu Mãng bị thương nặng.
Không để ý bụi đất đá đang rơi xuống người mình, mạnh mẽ tiến lên định thừa dịp nhiệt đánh thiết ( rèn sắt khi còn nóng ), bồi thêm cho yêu mãng vài đao nữa.
Bất quá kinh nghiệm chiến đầu của Ngân Lân Yêu Mãng dù sao cũng vô cùng phong phú, mắt thấy tình thế bất lợi liền lập tức bay lên trời trốn đi, tạo một khoảng cách nhất định với Triệu Thụy.
Triệu Thụy bị vuột mất cơ hội tiêu diệt yêu mãng, trong lòng không khỏi có chút cảm giác tiếc nuối.
Nhưng mà nội đan của yêu mãng giờ đây đã bị thương khiến cho thực lực đại giảm.
Muốn đem nó giết đi cũng không phải một nhiệm vụ quá khó khăn.
Hắn không hề do dự, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất rồi bay lên trời, một lần nữa hướng yêu mãng vọt tới!
Danh Sách Chương: