Mục lục
Thần Ma Chi Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Do thanh danh Triệu Thụy lan xa, thêm nữa tiền khám tiền thuốc cũng hết sức vừa phải, vì vậy, dân cư mấy khu phố xung quanh đó, một khi thân thể có gì không khỏe, lựa chọn đầu tiên là đến phòng mạch Lan Thụy.
Cứ thế, việc làm ăn trong mấy phòng mạch trong vùng đều chịu ảnh hưởng lớn, trở nên vắng vẻ hẳn.
Từ Bảo Nguyên ngồi trong phòng mạch trang bị hiện đại của mình, tay cầm một tờ báo, chậm rãi đọc.
Lão không thể xem nhanh lắm, nếu không, đọc báo xong rồi, sẽ không còn chuyện gì để làm nữa.
Bởi vì, từ sáng sớm đến giờ, đến một bệnh nhân tới khám cũng chẳng thấy, chờ một lúc, biết đâu sẽ có người đến!
Nếu đặt vào mấy ngày trước, lão tuyệt đối sẽ không ngờ được phòng mạch của mình lại xảy ra chuyện như vậy.
Lúc đó, phòng mạch của lão còn đầy ắp những người, bận bịu tíu tít.
Thế nhưng, từ khi tiểu tử kêu là Triệu Thụy trong phòng mạch Lan Thụy đó trị khỏi cho một bệnh nhân thấp khớp mãn tính, lượng người đến phòng mạch của lão giảm thiểu rất nhanh.
Đến bây giờ, càng gần như không còn ai tới!
Không chỉ có mình phòng mạch của lão xảy ra tình huống này, những phòng mạch khác quanh đó đều như vậy cả, chỉ ngoại trừ phòng mạch Lan Thụy.
Trong lòng Từ Bảo Nguyên hốt nhiên nổi lên một trận bực dọc.
Nếu không phải phòng mạch Lan Thụy giành hết bệnh nhân, phòng mạch của bọn lão cũng không ế ẩm đến mức này!
“Hừ, không phải là mèo mù vớ cá rán, may mắn trị khỏi cho một bệnh nhân phong thấp thôi sao? Có gì tài giòi lắm đâu? Tên tiểu tử Triệu Thụy này vận khí thật không tệ, chuyện như vậy mà cũng gặp được.”
Từ Bảo Nguyên lầm bầm một mình, hoàn toàn không tin Triệu Thụy có thực lực thật sự.
Lúc này, ở cửa có bóng người thấp thoáng, một thanh niên khoảng hai bảy hai tám tuổi, vẻ mặt gian giảo, miệng ngậm một cái tăm xỉa răng, tùy tiện bước vào.
“Ái chà, Bảo Nguyên thúc, lâu quá không gặp.” Thanh niên đó tiến vào cửa rồi giơ tay chào “Khí sắc của chú xem ra không được tốt nhỉ?”
“Vậy sao?” Từ Bảo Nguyên không lạnh không nóng trả lời một câu.
Thanh niên tiến vào này là cháu họ của lão, kêu là Từ Vinh Phong, thường ngày chơi bời lêu lổng, cũng không có nghề nghiệp chính thức.
Lão cùng từng nhờ người tạo quan hệ, giúp đứa cháu hư hỏng của mình kiếm vài công việc.

Thế nhưng, Từ Vinh Phong lại gặp khổ sợ mệt, mỗi công việc đều chẳng làm bao lâu, không phải bị đuổi thì cũng bỏ việc.
Từ đó, Từ Bảo Nguyên không thèm quản chuyện của đứa cháu này nữa.
Từ Vinh Phong lăn lộn trên xã hội mấy năm, vậy mà cũng kiếm ra một ít danh khí, dưới tay tụ tập hai mươi mấy tiểu đệ, hai khu phố quanh đó đều trở thành địa bàn của hắn, cũng tính là anh chị hoành hành một phương.
Tuy chẳng thích gì đứa cháu này, nhưng Từ Bảo Nguyên cũng chẳng nguyện ý đắc tội.
“Bảo Nguyên thúc, phòng mạch của chú hình như ế hơn nhiều nha!” Từ Vinh Phong bộ dạng nghênh ngang kiếm một cái ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, rồi vừa dùng tăm xỉa răng “Trước đây mỗi lần tới, chú đều khám bệnh cho người ta, thậm chí có lúc bệnh nhân còn phải xếp hàng.

Nhưng hôm nay đến một bóng người cũng chẳng thấy!”
“Đúng đó! Quả có vậy thật.”
Từ Bảo Nguyên nghe vậy, tâm tình vốn chẳng ra sao, càng tồi tệ hơn vài phần “Phòng mạch mới mở đằng kia đã cướp hết khách rồi.

Bây giờ không chỉ một mình tao, mấy phòng mạch kia cũng vậy thôi.”
“Há? Vậy sao? Thế phòng mạch đó kêu là gì?” Từ Vinh Phong hỏi.
“Phòng mạch Lan Thụy.”
“Chưa từng nghe qua, mới mở chưa lâu nhỉ.”
“Đúng đó.

Chưa tới một tháng.”
“Mẹ! Không phải chứ! Thật là trâu à!” Từ Vinh Phong nhổ một bãi nước bọt, có chút kinh ngạc nói “Bảo Nguyên thúc, chú biết chúng từ đâu tới không vậy?”
Từ Bảo Nguyên đối với hành động bất nhã đó của đứa cháu hơi cau mày, trong lòng thập phần bất mãn, nhưng trên miệng lại không nói thật suy nghĩ trong lòng mình ra.
“Là người bên ngoài, dường như cũng không có thế lực gì.”

“Há? Ra vậy.” Từ Bảo Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói “Bảo Nguyên thúc, sinh ý tệ thế này, xuống dốc thế này, cũng không phải là biện pháp đâu! Nếu không, để cháu giúp chú giáo huấn bác sĩ ở phòng mạch đó một chút, thế nào?”
Từ Bảo Nguyên trầm mặc không nói.
Thật ra, đứa cháu đề nghị thế này đã làm lão động tâm lắm rồi.
Với lực lượng của Từ Vinh Phong trong mấy khu phố này, đuổi Triệu Thụy đi dường như không phải chuyện gì khó.
Chỉ cần phòng mạch Lan Thụy bị dẹp, sinh ý của lão sẽ cáo biệt tình trạng hiện tại rất nhanh, sôi nổi trở lại như cũ.
Bất quá, Từ Bảo Nguyên cũng lo lắng cho mình.
Dù sao trong giới y học ở Thương Hải lão cũng có danh tiếng nhất định, trên xã hội cũng có địa vị.
Nếu như chuyện này làm quá đáng, đồn ra bên ngoài rằng lão kêu người đập phòng mạch Lan Thụy, đối với danh dự của lão mà nói, là một đả kích lớn.
Cho dù đuổi được Triệu Thụy, từ nay về sau chỉ sợ cũng không có bệnh nhân nào muốn đến chỗ lão khám bệnh, chỉ tổ làm lợi cho mấy phòng mạch khác.
Cẩn thận cân nhắc nửa ngày, Từ Bảo Nguyên mới do do dự dự nói: “Đề nghị của mày không tệ, nhưng tao sợ chuyện đồn ra bên ngoài.”
“Yên tâm đi, Bảo Nguyên thúc, cháu biết chú để ý đến thanh danh của mình.” Từ Vinh Phong thờ ơ phất phất tay “Chú yên tâm đi, cháu chỉ cảnh cáo hắn chút thôi.

Nếu hắn biết điều, tự cút xéo đi thì cũng coi như xong.

Nếu hắn không biết điều, thì cháu cũng không động thủ ban ngày ban mặt, mà ban đêm phái mấy huynh đệ, lặng lẽ đi đến, đập phòng mạch của hắn, thần không hay quỷ không biết, chỉ cần không nắm được chỗ hở, sẽ không ảnh hưởng gì đến danh tiếng của chú.”
Từ Bảo Nguyên suy nghĩ, cảm thấy thằng cháu nói cũng không tệ, hài lòng gật gật đầu, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
Lão đứng lên, bước tới cạnh Từ Vinh Phong, mặt mày trước giờ lạnh nhạt bây giờ hết sức thân thiết vỗ vai Từ Vinh Phong, cười nói: “Vinh Phong à, lần này phải phiền cháu rồi.

Chỉ cần chuyện này làm cho sạch sẽ, chú nhất định sẽ trọng tạ.”

Từ Vinh Phong nghe câu này, nhếch mép cười, phun cây tăm ra, ra sức vỗ ngực: “Yên tâm đi, Bảo Nguyên thúc, chuyện này tuyệt đối sẽ làm thật ngon cho chú, chú cứ ở nhà chờ tin vui của cháu đi.”
Nói xong, nghênh ngang bước ra ngoài.
Trong khi Từ Bảo Nguyên và đứa cháu họ thương lượng làm sao đối phó với Triệu Thụy.
Triệu Thụy đang ở trong phòng mạch Lan Thụy chờ một vị cố nhân.
Hắn vốn không muốn có liên hệ gì với vị cố nhân này.
Bất quá, do hắn cần một loại thực vật quý hiếm kêu là Hỏa Long thảo để luyện chế đan dược.
Vì thế, không thể không nhờ vào lực lượng của người này.
Chờ trong phòng mạch một lúc, một thân ành tóc đỏ, thân thể cao lớn mặc đạo bào rộng rãi, sải bước tiến vào.
Đây chính là Xích Hỏa lão yêu có mấy trăm năm tu vi, đã lâu không xuất hiện!
Lúc Triệu Thụy chiến đấu với ba vị lão tổ tông Thi gia xong, Xích Hỏa lão yêu đã biết, người mang mặt nạ bạc thần bí mà hắn vẫn khổ cực tìm kiếm thăm dò, chính là Triệu Thụy lão sư vẫn ở bên cạnh Vân Phương.
Kết quả này từng khiến hắn kinh ngạc, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy hợp tình hợp lý.
Khi hắn biết Triệu Thụy và mẹ con Vân Phương đều đã rời khỏi Đông Hồ, hắn vốn cho rằng sẽ không động chạm gì đến Triệu Thụy nữa.
Không ngờ, qua một đoạn thời gian sau, Triệu Thụy đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, nhờ hắn tìm một loại thực vật kêu là Hỏa Long thảo.
Loại Hỏa Long thảo này sinh trưởng trong miệng núi lửa phun, sinh mệnh ngắn ngủi, số lượng hiếm hoi, đến trong Thiên Phúc ảo cảnh cũng rất hiếm khi bán.
Bất quá, bản thể của Xích Hỏa lão yêu là con rắn mối khổng lồ sống trong miệng núi lửa, chỗ bình thường tu luyện cũng vừa may có Hỏa Long thảo này.
Cho nên, đối với hắn mà nói, đây tịnh không phải là việc khó.
Sau khi tiếp được điện thoại của Triệu Thụy, hắn liền vứt bỏ chuyến vân du tứ xứ, trở về chỗ tu luyện của mình lấy Hỏa Long thảo rồi đem đến cho Triệu Thụy.
Xích Hỏa lão yêu sở dĩ nghe lời Triệu Thụy, ngoại trừ sợ hãi thực lực của Triệu Thụy ra, còn muốn nhân cơ hội này rút ngắn khoảng cách với Triệu Thụy.
Nếu như có một vị Xuất Khiếu kì cường giả làm chỗ dựa, về sau hắn lỡ như có gây phải phiền phức gì, cũng có một ít trợ lực.
Tiến vào phòng mạch, nhìn thấy Triệu Thụy, Xích Hỏa lão yêu liền lộ ra nụ cười nhiệt tình, nói: “Triệu lão sư, à không, Triệu bác sĩ, đã lâu không gặp nha.”
Triệu Thụy nghe tiếng ngẩn đầu lên, thấy Xích Hỏa lão yêu, không khỏi cười cười nói: “Cũng không lâu lắm, mới mấy tháng thôi mà.

Tới đây, chúng ta nói chuyện trong này.”

Vừa nói, hắn vừa dẫn Xích Hỏa lão yêu vào trong.
“Vật mà ta cần, ngươi có mang đến chứ?”
Triệu Thụy ra hiệu cho hắn ngồi xuống xong bèn hỏi một câu.
“Mang đến rồi, mang đến rồi.

Chuyện mà ngài phân phó, tôi sao dám chậm trễ?” Xích Hỏa lão yêu cười nịnh nọt nói, lấy từ trong Trữ vật giới chỉ ra một mớ cỏ màu đỏ như lửa, đưa đến cạnh Triệu Thụy rồi hỏi một câu: “Ngài cần Hỏa Long thảo làm gì vậy?”
“Luyện đan.” Triệu Thụy trả lời đơn giản.
Xích Hỏa lão yêu gật gật đầu, trong lòng hiếu kì, Triệu Thụy rốt cuộc dùng Hỏa Long thảo luyện đan dược gì, nhưng trên miệng lại không tiếp tục truy vấn nữa.
Bởi vì, có một số việc riêng, không hỏi vẫn tốt hơn.
Triệu Thụy xem xét Hỏa Long thảo, cảm thấy phẩm chất không tệ, không khỏi thập phần hài lòng.
“Ngươi làm rất tốt, thật đã phiền ngươi rồi.

Ừm, Hỏa Long thảo này giá bao nhiêu tiền?”
“Triệu bác sĩ quá khách khí rồi.

Giữa chúng ta còn nói tiền bạc gì nữa.

Từ nay về sau có chuyện gì, ngài cứ việc phân phó là được.” Xích Hỏa lão yêu phi thường hào khí nói.
Triệu Thụy cười cười, đang muốn nói.
Đúng lúc đó, bên ngoài một trận huyên náo, tiếp đó, cửa phòng “bịch” một tiếng, bị người ta dùng sức đá ra.
Bảy tám tên lưu manh hùng hùng hổ hổ, vây quanh Từ Vinh Phong, nghênh ngang bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK