Bên ngoài đối với chuyện tồn tại hay không một sát thủ thần bí, dù náo nhiệt đến đâu cũng tạm thời lắng xuống.
Nhưng trong gia đình Tôn Tiểu Lan, trong khuê phòng của nàng lại là một thế giới nhỏ vô cùng an lành.
Tôn Tiểu Lan ngồi dựa vào giường, sắc mặt mặc dù vẫn hơi tái nhợt nhưng cũng đã bình tĩnh dần sau cơn hoảng sợ.
Dù sao việc bắt cóc nàng cũng qua mấy ngày rồi, mà nàng cũng không bị thương tổn gì, chỉ có chút khiếp sợ mà thôi.
Qua vài ngày, sự sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt.
Thời gian này, cánh sát đã tới đây hai lần, cũng hiểu rõ tình tiết vụ án.
Dù sao cũng là một trọng án bắt cóc, hiện giờ nạn nhân tự nhiên trở về nhà, cảnh sát cũng muốn hiểu tìm rõ nguyên nhân chuyện này, muốn tìm manh mối từ nàng, để truy bắt kẻ bắt cóc nàng về quy án.
Nhưng Tôn Tiểu Lan chỉ nói là không nhớ rõ, ngoài ra không nói với cảnh sát thêm một câu nào.
Dưới tình huống này, cảnh sát cũng không còn biện pháp nào, không thể làm gì hơn đành tạm dừng, hơn nữa mấy hôm nay xảy ra một đại án kinh thiên, khiến cho lòng người hoảng sợ, cảnh sát đối phó cũng mệt mỏi vô cùng.
Cho nên cái vụ án này cũng tạm thời gác lại.
Tôn Tiểu Lan không nói thật với cảnh sát, thực ra nàng nhớ rất rõ chuyện tối hôm đó, mình được giải thoát thế nào.
Nhưng nàng đã hứa với Triệu Thụy, không nói cho bất cứ kẻ nào, cho nên nàng giữ lời hứa, cân nhắc không nói nửa chữ với người ngoài, thậm chí cả cha mẹ mình cũng không nói.
Tôn Tiểu Lan biết trên người Triệu Thụy có nhiều bí ẩn, cũng không biết tại sao Triệu Thụy đột nhiên có sức mạnh cường đại đến như vậy, trên người có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhưng Triệu Thụy đã chấp nhận nguy hiểm mà cứu nàng.
Nàng cảm thấy tâm của Triệu Thụy không thay đổi, vẫn là tiểu Thụy từng lớn lên cùng nàng, tình cảm vẫn khăng khít như xưa.
“Tiểu Lan tỷ, đang nghĩ gì vậy?” Triệu Thụy không biết từ lúc nào đã đến bên giường nàng.
Tay phải cầm chiếc ly in hình nhân vật hoạt hình, tay trái cầm một viên thuốc, cười đi tới.
“Đến giờ uống thuốc rồi.”
“Ta không bị bệnh, không cần phải uống thuốc a!” Tôn Tiểu Lan chun cái mũi ngọc, nhỏ giọng thầm thì có chút bất mãn giống như một con mèo nhỏ lười nhác, yếu đuối.
“Đây là thuốc an thần, uống vào không có hại gì hết.
Hai ngày trước bị kinh sợ, bá phụ, bá mẫu mua cho ngươi cả một đống thuốc kìa.”
“Lãng phí, thuốc lại khó uống nữa.
Ta thật không có chuyện gì mà.” Tôn Tiểu Lan lại tiếp tục nhỏ giọng oán hận, nhưng lại cầm lấy viên thuốc, ngửa đầu uống.
Sau đó uống nước.
Tôn Tiểu Lan do dự một hồi lâu mới nói: “Được rồi, tiểu Thụy.
Hôm qua ta có đọc báo, trên đó viết, vài ngày trước, toàn bộ cao tầng của Tra gia thị tộc bị người ta giết.
Có thật không?”
“Nếu trên báo viết vậy, chắc cũng không sai đâu.” Triệu Thụy chờ nàng uống thuốc xong, đem chén nước để trên bàn, cười nói.
“Việc đó….là ngươi làm hả.” Tôn Tiểu Lan nhìn vào mắt Triệu Thụy, cẩn thận hỏi một câu.
Mặc dù vài ngày trước, Triệu Thụy mang nàng từ trong tay Tra gia cứu ra, cũng biết được Triệu Thụy có một lực lượng khiến người khác kinh dị.
Nhưng nàng không tận mắt thấy Triệu Thụy chiến đấu với Tra Trung Hoành.
Bởi khi đó Triệu Thụy giấu nàng đi một chỗ khác.
Thật ra, Tôn Tiểu Lan cũng không ngốc.
Đọc báo một lúc cũng tám chín phần mười đoán ra những người này do Triệu Thụy giết, nhưng nàng muốn từ miệng Triệu Thụy tự xác nhận.
Triệu Thụy trầm mặc, hắn thích không khí ấm áp yên ả khi ở cùng một chỗ với Tôn Tiểu Lan, không thích nói những loại chuyện này trước mặt nàng, nhưng hiện tai không thể không nói.
“Uh.
Là ta làm.” Hắn gật gật đầu, không phủ nhận.
“Ta đã biết là ngươi làm.” Tôn Tiểu Lan ôn nhu cười, “Chỉ là muốn nghe chính từ miệng ngươi thừa nhận, không nghĩ ngươi giấu diếm ta.”
“Ta cũng không muốn.” Triệu Thụy kéo chăn lên đắp cho nàng, “Nhưng có một số việc ta không có cách nào khác phải nói cho ngươi, nhưng cứ cho là ta nói, ngươi tại sao tin tưởng đến vậy?”
“Trước kia thì không tin nhưng giờ thì tin rồi.” Tôn Tiểu Lan lắc đầu rồi lại gật đầu, mái tóc dài mềm mại nhẹ nhàng đung đưa, “Tốt lắm, bản lãnh của ngươi rốt cuộc từ đâu có được ta cũng không hỏi, cái này đối với ta biết cũng vô dụng.
Ta chỉ muốn biết tại sao thứ tử Tra gia lại bắt cóc ta? Lúc ta bị trói có nghe qua thứ tử Tra gia Tra Nãi Văn bị ngươi giết, có phải hay không? Ngươi tại sao muốn giết hắn.
Mặc dù hắn ta bại hoại thật, nhưng hình như ngươi cũng không có lý do để giết hắn mà.”
“Có đủ lý do.
Bởi hắn muốn động thủ với ngươi….” Triệu Thụy nói đến chuyện này, rồi đem chuyện khi làm việc ở quán bar Lan lăng phường, nghe qua cuộc đối thoại cũng như tình huống mọi chuyện xảy ra như thế nào, tất cả đều kể lại rõ ràng một lần.
Tôn Tiểu Lan nghe xong Triệu Thụy kể lại, lưng không khỏi toát mô hôi lạnh, kinh hô một tiếng.
Thì ra còn nhiều chuyện dơ bẩn như vậy phát sinh trong bóng tối, còn có nhiều nguy hiểm lặng lẽ tiến gần nàng vậy mà nàng không biết chút nào, nàng không dám tưởng tưởng rằng nếu như không có Triệu Thụy, nàng không biết hiện tại mình lâm vào tình cảnh gì.
Triệu Thụy đùng đùng nổi giận, tung hoành khắp nơi, máu chảy thành sông, tất cả chỉ vì bảo vệ nàng cùng người nhà nàng, không để nguời ngoài xâm hại.
“Cảm ơn.”
Tâm Tôn Tiểu Lan rung nhẹ lên, cảm giác ấm áp lẫn cảm động dâng lên, không thể xua tan.
Nàng kéo Triệu Thụy ngồi lên giường, hai tay ôm chặt lầy thắt lưng Triệu Thụy, tựa đầu vào trước ngực Triệu Thụy, đột nhiên nàng phát hiện, tiểu Thụy mà nàng vẫn bao bọc tựa như con gà mái nhỏ bao bọc trứng đã sớm trưởng thành, không cần nàng bảo vệ nữa, ngược lại còn che mưa che gió cho nàng.
Tôn Tiểu Lan không nhịn được mỉm cười nhè nhẹ tự chế giễu mình, nàng cảm thấy thời gian gần đây mình lo lắng bận rộn cho Triệu Thụy thật là dư thừa.
Triệu Thụy ôm Tôn Tiểu Lan vào lồng ngực, một mùi hương thơm ngát, nhẹ nhàng của một thiếu nữ ôn như bao quanh lấy mình, cơ thể ấm áp xuyên qua áo lông truyền tới thân thể.
Cúi đầu nhìn xuống, Đôi môi đỏ ửng của Tôn Tiểu Lan cùng da thịt trắng ngần mềm mại, Triệu Thụy đột nhiên máy động tâm thần, chỉ cảm thấy một ma lực vô cùng hấp dẫn từ đôi môi đỏ mọng kia thu hút hắn.
Tôn Tiểu Lan thấy bộ dáng này của hắn, tựa như đã đoán trước hắn muốn làm gì, càng cúi đầu thấp xuống, lông mi run rẩy chớp chớp nhẹ nhàng, hai gò má ửng hồng ngượng ngùng.
Nàng đưa tay ra như muốn đẩy Triệu Thụy, nhưng cơ thể đã mềm nhũn ra không có một chút sức lực nào.
Cứ như vậy nửa đẩy nửa giữ, Triệu Thụy rốt cuộc cũng hôn lên đôi môi nàng, sau đó đưa đầu lưỡi vụng về xâm nhập miệng của Tôn Tiểu Lan.
Tôn Tiểu Lan chỉ thấy trong óc oanh một tiếng, sau đó cả người trống rỗng, cả người mềm nhũn ra, tựa vào trong lòng Triệu Thụy.
Triệu THụy cùng Tôn Tiểu Lan đều lần đầu nếm thử tư vị này, hai người rất ngây ngô, nhưng từ từ, từ từ, cả hai đều trở nên thuần thục dần.
Cầm long hôn một hồi lâu, Triệu Thụy chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí từ dưới đan điền bốc lến, xộc thẳng vào trái tim hắn, khiến cho cả cơ thể hắn khô nóng, chỉ là sức nóng từ đôi môi không cách nào nén xuống được/
Hắn nhịn không được vòng hai tay qua eo Tôn Tiểu Lan mà vuốt ve, sau đó chậm rãi đưa lên phía trên, nhẹ nhàng nắm lấy thục nhũ mềm mại co dãn của nàng.
Vừa mới sờ đến, còn chưa kịp cảm thủ, Tôn Tiểu Lan bị kinh hãi, tựa như một con thỏ non, rất tỉnh táo, dùng lực đẩy mạnh hắn văng ra ngoài.
“Ai u!”
Triệu Thụy che miệng lại, mơ hồ hét to một tiếng, đau đến nước mắt thiếu chút chảy ra.
Vừa rồi Tôn Tiểu Lan đại khái chịu kích thích quá lớn, kết quả quên luôn việc hai người đang hôn nhau, thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi hắn.
Cũng may hắn phản ứng nhanh nhẹn, nhưng cũng bị cắn trúng.
Tôn Tiêu Lan thấy bộ dáng này của hắn, đầu tiên là run run, sau đó tâm tình bĩnh tĩnh trở lại, lúc này mới nhận ra, nhất thời bụm cái miệng nhỏ xinh xắn lại.
“Đáng đời! Ai bảo ngươi lưu manh! Được voi đòi tiên!” Nàng kiều mị liếc Triệu THụy mặt không còn chút máu, trên mặt vẫn ửng đỏ, tỏ vẻ không lùi bước, bộ dáng khiến người ta vô cùng yêu mến.
Triệu Thụy thú tính nổi lên, thật muốn lập tức xông tới, đem nàng xử lý tại chỗ.
Nhưng tất nhiên không thể cầm thú như vậy được, cái này cũng chỉ là ý niệm nhất thời trong đầu, cũng không thể mang ra mà áp dụng được.
“Nhanh chỗ nào, hai chúng ta cho đến hôm nay cũng quen biết mười năm rồi, rùa bò còn nhanh hơn so với ta.” Triệu Thụy cảm thấy ủy khuất, chứng minh hành động vừa rồi chỉ là phản ứng bình thường của nam nhân phải có.
“Nhưng hôm nay quá nhanh!” Tôn Tiểu Lan cười trách cứ một câu, sau đó giơ một ngón tay trắng như ngọc chạm lên môi hắn.
“Lại đây, mở miệng ra cho ta xem nào?”
Triệu Thụy há miếng ra cho Tôn Tiểu Lan xem kỹ.
Tôn Tiêu Lan cười nói: “Vẫn không làm sao cả, cũng nhanh khỏi thôi, ngươi cũng không giônng người thường mà!”
Triệu Thụy đang muốn mở miệng nói, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mẫu thân Tiểu Lan ghé đầu vào: “Tiểu Thụy, bên ngoài có hai ngươi muốn tìm ngươi đó, hình như tên là Vân Hùng gì đó, ngươi có biết người ta không….”
Nói đến đây nàng đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó, sắc mặt trở nên hơi quái di: “…….
Các ngươi đang ở trong phòng làm cái gì vậy
Danh Sách Chương: