Triệu Thụy mỉm cười, mặc dù nói cách điều chế Thiên Điểu Vạn Tích đan chỉ là một trong vô số cách điều chế của Vạn Cổ Đan Kinh, bản thân loại đan dược này cũng không gọi là mặt hàng cao cấp, nói cho Phong Tang Tử cũng không tổn thất gì.
Nhưng muốn hắn cứ giao ra không không như vậy, tuyệt đối không có khả năng, trừ phi Phong Tang Tử có thể xuất ra bảo vật làm người khác động tâm để trao đổi, như vậy còn có thể suy nghĩ.
Xem vẻ mặt Phong Tang Tử không thể đợi, Triệu Thụy quyết định thăm dò khẩu vị của Phong Tang Tử.
Nói không chừng còn có thể từ Phong Tang Tử moi ra được một kiện bảo bối.
"Phong Tang Tử đạo hữu, ngươi cũng biết, phối phương của Thiên Điểu Vạn Tích chính là một kiện bảo vật, thuộc loại bí mật bất truyền, sao có thể tùy tiện cho người khác xem."
Phong Tang Tử vội vàng cười nói: "Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, ta nguyện ý dùng bảo vật khác đổi lại! Ta có Tụ Linh đan, Tăng Dương đan...!Minh Linh đạo hữu, chỉ cần ngươi nguyện ý, cứ tùy tiện chọn! Cho dù toàn bộ lấy đi, đều có thể!"
Khách hàng bên trong cửa hàng Đan Đỉnh phái vừa nghe Phong Tang Tử báo ra tên của mấy loại linh đan, cũng không khỏi phát ra một tiếng kinh hô, ngay cả nước miếng cũng đều chảy xuống.
Những loại linh đan này đối với tu chân giả mà nói, đều là bảo vật ngàn vàng khó cầu!
Chỉ có Phong Tang Tử, một vị luyện đan đại sư cao cấp nhất mới có khả năng luyện chế ra!
Rất nhiều tu chân giả thậm chí nguyện ý dùng toàn bộ gia tài, đổi lấy một viên linh đan do Phong Tang Tử luyện chế.
Nhưng Phong Tang Tử không ngờ lại đem toàn bộ đi tặng cho người khác, bảo họ sao không sợ hãi và đỏ mắt!?
Bất quá, khi Phong Tang Tử nói ra vật trao đổi, Triệu Thụy chỉ lạnh nhạt cười cười, không chút nào động tâm.
Những loại đan dược đó, bên trong Vạn Cổ Đan Kinh đều ghi lại cách điều chế, chỉ là hắn không có thời gian cùng tài liệu luyện chế mà thôi.
Hắn nắm giữ cách điều chế Thiên Điểu Vạn Tích đan, hiện tại đang nắm giữ quyền chủ động, hẳn là có thể đổi lấy bảo vật phải trân quý hơn mới được.
"Phong Tang Tử đạo hữu, phương thuốc của ta không bán." Triệu Thụy phi thường kiên quyết cự tuyệt nói, nhưng hắn cũng không nói chắc "Bất quá, chúng ta dù sao cũng quen biết.
Nếu như ngươi thật có thành ý thì sau này chúng ta có cơ hội có thể bàn lại."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại nhẹ lướt đi.
Phong Tang Tử sống mấy trăm năm đã thành tinh, sao có thể nghe không ra lời bóng gió của Triệu Thụy? Trong lòng biết Triệu Thụy là ngại đồ vật của hắn không tốt, cho nên không nguyện ý trao đổi.
Nhưng hắn trong lúc nhất thời thật đúng là kiếm không ra bảo vật nào có giá trị để đổi lấy phối phương trong tay Triệu Thụy, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ gật gật đầu.
Trong lòng cân nhắc bảo vật phải trân quý đến mức nào mới có thể khiến Minh Linh động lòng.
Có lẽ, hắn phải làm cho chưởng môn sư huynh, luyện đan đại tông sư Phong Thiền Tử tự thân xuất mã, thu lấy phối phương kia.
Phong Tang Tử nhìn bóng lưng Triệu Thụy, thầm nghĩ.
Triệu Thụy rời khỏi Thiên Phúc Ảo Cảnh, trở về nơi ở.
Sau đó cầm Thiên Điểu Vạn Tích đan đi ra khỏi phòng mình.
"Nuốt viên đan dược này, độc tố trong người ngươi có thể hoàn toàn được giải trừ." Triệu Thụy đem linh đan đưa tới trước mặt Bá Đức, nói.
Bá Đức đưa tay nhận lấy đan dược, ngửi ngửi, mùi cay cay làm cho hắn không tự chủ được hắt xì một cái.
"Thứ này có hiệu quả sao?" Hắn nhíu nhíu mày, rất là hoài nghi hỏi.
"Nếu như ngươi cảm thấy nó không hiệu quả, thì có thể không ăn." Triệu Thụy nhún nhún vai.
Bá Đức cười khổ, không ăn thì phải chết, hắn căn bản là không có đường lựa chọn.
Ôm ý niệm đem ngựa chết đổi ngựa sống trong đầu, hắn nhắm mắt lại đem Thiên Điểu Vạn Tích đan nuốt vào.
Sau đó hướng trên ghế sofa nằm xuống, lẳng lặng chờ đợi dược hiệu phát tác.
Thiên Điểu Vạn Tích Đan vừa vào miệng, dược hiệu rất nhanh khuếch tán ra, tiến vào mạch máu.
Bá Đức cảm thấy phi thường rõ ràng, hễ dược hiệu đi đến chỗ nào, độc tố ở đó nhanh chóng giảm bớt.
Cuối cùng, triệt để biến mất.
Đại khái qua khoảng vài phút, tất cả độc tố trong cơ thể hắn đều bị giải trừ sạch sẽ, không lưu lại bất cứ gì!
Bá Đức mừng rỡ từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên, nhào tới Triệu Thụy ôm thật mạnh.
"A! Triệu Thụy thân ái.
Ngươi cứu ta từ trong trói buộc của tên Hải Lặc khốn kiếp ra, ta thật sự rất cảm kích! Phần nhân tình này của ngươi, ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên."
Bá Đức là hắc ám cường giả tương đương với tu chân giả Xuất Khiếu kì.
Dưới sự kích động, lực lượng khống chế không được, làm cho Triệu Thụy thiếu chút nữa không thở nổi.
Triệu Thụy vội vàng đem hắn đẩy ra, thở hổn hểnh hai hơi.
Sau đó, cười khan nói: "Không dám! Không dám! Được rồi, Bá Đức, độc tố trong cơ thể ngươi đã được giải trừ, đối với tập đoàn Điện Thần hẳn sẽ không còn bất cứ cố kỵ gì chứ! "Tiếp theo Triệu Thụy nhắc nhở một câu.
Bá Đức hít thật sâu vào một hơi, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Đó là đương nhiên.
Bá Đức ta sống mấy trăm năm, cho tới bây giờ chưa từng bị người khác lợi dụng.
Nhưng tên Hải Lặc khốn kiếp đó, không ngờ dùng chất độc huyết dịch để uy hiếp ta! Hừ.
Nhất định phải tính sổ với hắn thật kĩ!"
Triệu Thụy đối với thái độ của Bá Đức hết sức hài lòng, hắn mất nhiều công sức như vậy giải cứu Bá Đức, chính là vì muốn mượn tay Bá Đức diệt trừ tập đoàn Điện Thần.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, Triệu Thụy nâng hai chén rượu hồng, đưa một chén cho Bá Đức, cười nói: "Lấy thực lực của ngươi, muốn giải quyết bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề, ta trước tiên cầu chúc ngươi mã đáo thành công."
Bá Đức liền uống cạn chén rượu, sau đó cũng không quay đầu lại, sải bước rời đi.
Hai ngày sau đó, Tổng tài Hải Lặc của tập đoàn Điện Thần nhận được điện thoại của Bá Đức, nói là Huyết Thủy Tinh đã đoạt được.
Hắn đã mang Huyết Thủy Tinh về New York, đang ở dưới lầu của tổng bộ, muốn Hải Lặc nhanh chóng chuẩn bị thốc giải độc.
Hải Lặc sau khi nhận được báo cáo, mừng ngoài tưởng tượng, luôn luôn khen hay.
Cúp điện thoại, Hải Lặc gọi Bỉ Đắc lên phòng làm việc, đem tin tức này nói cho hắn.
"Đây thật đúng là một tin tức tốt." Bỉ Đắc lau lau mắt kính, cười nói: "Huyết Thủy Tinh nếu đã được đoạt lại, vậy nguy cơ của tập đoàn Điện Thần đã được giải trừ, chúng ta không cần phải lo lắng nữa.”
Hải Lặc có chút đắc ý gác hai chân lên bàn làm việc, lấy cho mình một điếu xì gà, hút vào một hơi, sau đó cười nói: "Đúng vậy, tất cả nguy cơ đều đã được giải trừ.
Xem ra, thả Huyết Tinh công tước ra là một quyết định chính xác."
Bỉ Đắc gật đầu: "Trận này lấy tính mạng đánh cược, ngươi đánh thắng.
Bất quá, ta còn phải nhắc nhở một câu, Huyết Tinh công tước không phải là một hắc ám sinh vật dễ khống chế, ngươi phải cẩn thận.
Được rồi, đợi lát nữa Huyết Tinh công tước Bá Đức trở về, muốn ngươi trao cho hắn thuốc giải độc, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"
"Đã chuẩn bị rồi!" Hải Lặc mở ra một cái ngăn kéo bí mật, từ đó lấy ra một ống nghiệm chứa một loại chất lỏng màu xanh nhạt "Thuốc giải độc này cũng đủ để duy trì tính mạng của hắn được một tháng."
"Nếu như, hắn cảm giác chính mình bị lừa gạt, sẽ có hậu quả gì?"
"Không có bất cứ hậu quả gì." Hải Lặc không chút để ý, nói: "Từ lúc hắn tiếp nhận điều kiện của chúng ta chúng ta thì hắn cũng đã chịu khuất phục chúng ta rồi."
Hai người đợi tại phòng làm việc của tổng tài đại khái tầm nửa giờ, Bá Đức rốt cuộc đã trở về.
Vừa vào cửa, hắn liền đem Huyết Thủy Tinh trước đó đã được làm giả, ném trước mặt Hải Lặc, sau đó trực tiếp hỏi: "Thuốc giải độc của ta đâu?"
Hải Lặc cầm Huyết Thủy Tinh lật qua lật lại nhìn một chút, cũng không hề phát hiện được khối Huyết Thủy Tinh này lại là đồ dỏm.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười mừng rỡ, liền xuất ra ống nghiệm có chứa thuốc giải độc, đưa ra trước mặt Bá Đức, sau đó nói: "Ngươi làm rất tốt, Bá Đức, đây là thuốc giải độc, nó có thể đảm bảo ngươi trong vòng một tháng bình an vô sự, nhưng là một tháng sau, rất khó nói.
"
"Một tháng?" Bá Đức lạnh lùng nhìn Hải Lặc: "Ngươi là muốn ta vĩnh viễn ở dưới sự khống chế của ngươi, làm tay sai cho ngươi sao?"
Hải Lặc cắn xì gà, cười ra vẻ đã có chỗ dựa, nói: "Bá Đức công tước đại nhân tôn kính, ngài như thế nào có thể nghĩ như vậy chứ? Ta tuyệt đối không có ý tứ này.
Chỉ là bởi vì, trên thế giới này không dược vật nào có thể đem độc tố trong cơ thể ngươi hoàn toàn khu trừ.
Đem độc tố áp chế một tháng, đã là cực hạn của khoa học kỹ thuật hiện nay.
Đương nhiên, ta không loại trừ, sau này có thể nghiên cứu ra thuốc giải độc tốt hơn cho ngài."
Bá Đức chăm chú nhìn hắn nhìn một lúc lâu, khóe miệng đột nhiên hơi nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh pha lẫn vẻ trào phúng.
Sau đó đột nhiên duỗi tay, cướp ống nghiệm ấy từ tay Hải Lặc, bóp nó nát tan tành.
Thuốc giải độc màu xanh nhạt, từ kẽ ngón tay hắn rơi xuống mặt đất.
"Hải Lặc, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể uy hiếp được ta sao?" Bá Đức thanh âm lạnh lẽo như băng.
Bên trong phòng tổng tài, nhiệt độ phảng phất trong nháy mắt hạ xuống tới điểm đóng băng (0 độ C – lsqk).
Hải Lặc cùng Bỉ Đắc sắc mặt không khỏi đại biến, cả người đều giống như rơi vào hầm băng.
Bọn họ như thế nào cũng không có nghĩ đến, Bá Đức không ngờ lại làm ra cử động điên cuồng kiểu cá chết lưới rách này!
"Ngươi điên rồi! Bá Đức! Chẳng lẽ ngươi muốn chết sao!?" Hải Lặc có chút kinh khủng, cao giọng hô lên.
"Giết chúng ta, đối với ngươi không có nửa điểm chỗ tốt! Hơn mười ngày sau, khi độc tố phát tác thì ngươi sẽ chết cực kỳ khó coi!" Bỉ Đắc cũng phụ họa theo.
"Ta sẽ chết?" Bá Đức mỉm cười: "Không, không, chết cũng không phải là ta, mà là các ngươi."
"Chỉ có chúng ta?"
Hải Lặc cùng Bỉ Đắc, không biết tại sao trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm cực kỳ không tốt.
Quả nhiên, chỉ nghe Bá Đức nói tiếp: "Độc tố trong cơ thể ta đã hoàn toàn được khu trừ! Gọn gàng sạch sẽ.
Không còn lại một chút gì.
"
Hải Lặc cùng Bỉ Đắc tâm tình đồng thời trầm xuống, phảng phất như rơi vào vực sâu vô tận.
"Làm sao có thể! Trên thế giới này, sao có thể có người có thể giải độc cho ngươi, giúp ngươi khu trừ độc tố!? Ta phải động viên cả tập đoàn, phải tìm mấy năm mới có thể chế thành giải dược a!" Hải Lặc thì thào nói, hắn cảm thấy khó lòng tin được.
"Ngươi không làm được, tịnh không có nghĩa là người khác cũng không làm được.
Còn nhớ rõ người mang mặt nạ bạc đã nhiều lần phá hư chuyện tốt của ngươi không?" Bá Đức tâm tình phi thường tốt, nhắc nhở một câu: "Đó đúng là một thằng cha thần thông quảng đại.
Chính hắn đã giúp ta giải trừ toàn bộ trói buộc trên người.
Hải Lặc, ngươi đã phạm phải một sai lầm cực lớn, ngươi thật sự không nên đối địch cùng tên kia.
"
"Người mang mặt nạ bạc? Ngươi bắt tay với hắn! Hắn mượn tay ngươi giết ta! Cái tên khốn kiếp đáng chết ấy!" Hải Lặc phẫn nộ kêu lớn, rốt cuộc nghĩ thông suốt tiền nhân hậu quả.
"Phi thường chính xác, đây là giao dịch mà ta rất thích."
Bá Đức vừa nói, tay vừa chụp vặn một cái trong hư không.
Chỉ nghe thấy một tiếng "crack" vang lên, cổ Bỉ Đắc liền bị vặn một vòng ba trăm sáu mươi độ.
Bỉ Đắc mềm oặt ngã xuống, tê liệt trên mặt đất, tắt thở.
Hải Lặc sợ hãi hét to một tiếng, xoay người muốn chạy trốn.
Bá Đức liền lao mạnh tới, mở miệng rộng ra, lộ ra răng nanh sắc nhọn, hung hăng cắn trên cổ Hải Lặc.
Máu tươi không ngừng từ trong cổ họng Hải Lặc tuôn ra, hắn không ngừng giãy dụa, không ngừng chống cự, nhưng trước mặt Huyết Tinh công tước cường đại, lại không có tác dụng gì.
Qua vài phút, Hải Lặc ngừng giãy giụa hẳn, da dẻ cũng bắt đầu héo rút.
Máu của hắn, toàn bộ đã bị Bá Đặc hút khô rồi.
"Phì, máu của một lão già thật sự rất khó uống." Bá Đức nhíu mày, phun ra một ngụm bụi máu.
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: PM cho tui!
Danh Sách Chương: