Long Âm tự nằm trong vùng núi non hiểm trở miền tây bắc, xung quanh có núi bao vây như kết thành bình phong, ngăn cách với trần thế.
Bình thường, đệ tử Long Âm tự chuyên tâm lễ Phật trong chùa, tịnh không thường xuyên đi lại trên tu chân giới.
Thế nhưng, nếu trên tu chân giới xảy ra chuyện gì trọng đại, Long Âm tự tất nhiên sẽ phái đệ tử tham dự, đóng vai trọng tài.
Do lập trường của Long Âm tự trước nay công chính, vì vậy Long Âm tự có địa vị hết sức quan trọng trong tu chân giới, cũng có danh dự cực tốt.
Triệu Thụy, Đôn Triệt và Tôn Tiểu Lan tiến vào kết giới của Long Âm tự, tới trước cổng Long Âm tự.
Cổng Long Âm tự tịnh không hùng vĩ, hết sức giản dị, xem ra hoàn toàn không khác gì đền chùa bình thường.
Một bậc cấp bằng đá thật dài kéo từ cổng Long Âm tự đến cửa Long Âm tự trên đỉnh núi, cũng không biết có mấy ngàn mấy vạn bậc.
Ba người Triệu Thụy vừa bước vào cổng, đụng vào kết giới, hai vị tăng đón khách nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi đã từ trong chùa bay ra.
“A Di Đà Phật, xin hỏi ba vị…” Một vị tăng đón khách hơi cúi đầu với ba người rồi hỏi.
Tôn Tiểu Lan đáp lại một lễ, nói: “Tôi là đệ tử mới thu của chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái Lý Lăng Phong, Tôn Tiểu Lan, phụng mệnh của sư tôn đến tham gia đại điển thoái vị của Long Âm tự.
Hai vị này là bằng hữu của tôi, Triệu Thụy và Đôn Triệt.”
Hai vị tăng đón khách vừa nghe, vội vàng dẫn ba người vào.
Ba người theo bậc cấp bằng đá đi vào Long Âm tự, đi qua một quảng trường rộng lớn, tiến vào Đại Hùng Bảo Điện.
Trong Đại Hùng Bảo Điện khói nhang lượn lờ, vừa bước vào điện, đầu tiên đập vào mắt là một tượng Kim Thân Đại Phật cao tới 20 mét.
Đại Phật bảo tướng trang nghiêm, khí thế to lớn, khiến người ta sinh lòng kính ngưỡng.
Trong đại điện có hai mươi mấy người ngồi khoanh chân trên bồ đoàn.
Ngồi trên đầu là một lão tăng mặc cà sa màu vàng sáng, râu và lông mày đều bạc, mặt mày hiền từ, nhìn rất hiền hậu, nhưng trong sự hiền hậu lại lộ vẻ thần thánh, khiến người ta sinh lòng kính ngưỡng, hẳn là phương trượng của Long Âm tự, Thiên Âm đại sư rồi.
Ngoài ra còn một số người chưa từng gặp, bất quá mỗi người đều khí thế trầm ổn, chí ít cũng ở cảnh giới Hợp Thể kì, Triệu Thụy đánh giá bọn họ đều là những nhân vật thanh danh vang lừng trên tu chân giới.
Tuy đều là cường giả của tu chân giới, bất quá, bọn họ ở trong Đại Hùng Bảo Điện, ở trước mặt Thiên Âm đại sư, đều tỏ ra thập phần cung kính, đừng nói tới chuyện cao giọng ồn ào, thậm chí không một ai nói chuyện hơi lớn một chút.
Vị tăng đón khách tới trước mặt lão tăng thấp giọng báo cáo thân phận ba người.
Thiên Âm đại sư hơi gật gật đầu, đứng dậy lên đón, mỉm cười nói: “A Di Đà Phật, thì ra là đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái đến, lão nạp chưa ra đón kịp, vẫn xin lượng thứ.”
Tôn Tiểu Lan vội vàng đáp lễ: “Thiên Âm đại sư ngài quá khách khí rồi, vãn bối hổ thẹn không dám nhận.
Gia sư vốn muốn đến xem lễ, nhưng mắc bận công việc, thật sự không kiếm được thời gian, chỉ đành phái vãn bối đến, vẫn xin đại sư lượng thứ.”
Thiên Âm đại sư thông cảm nói: “Lăng Phong thân là chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái, công việc rất nhiều, không kiếm được thời gian cũng là bình thường.
Hắn chịu phái đệ tử tham gia đã là vinh dự to lớn cho Long Âm tự ta rồi.
Ta trái lại phải chúc mừng hắn mới thu được một đồ đệ tốt như vậy.”
Nói xong, ông ta bèn giới thiệu Tôn Tiểu Lan với những tu chân giả đang ngồi, sau đó lại giới thiệu với Tôn Tiểu Lan một phen về lai lịch những tu chân giả này, Kì Hư Thượng Nhân của Hành Sơn Kiếm Tông, Quảng Phổ Đại Sư của Phổ Đà Quảng Hóa Tự, Khâu Linh Chân Quân của Hoa Sơn Nhất Khí Huyền Môn… Những tu chân giả đang ngồi ở đây, mỗi người đều là cường giả thanh danh hiển hách trên tu chân giới, đều là chưởng giáo một tông một phái, xưng hùng một phương, bình thường đều là đại nhân vật được tôn kính trên tu chân giới.
Thời gian mấy tháng Tôn Tiểu Lan theo Lý Lăng Phong học tập, đối với tu chân giới ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết.
Tên của những tu chân giả này, cô càng thường nghe Lý Lăng Phong nhắc đến, biết những người này đều là nhân vật rất có lai lịch.
Nghĩ tới mình cùng ngồi ngang hàng với nhiều đại nhân vật của tu chân giới thế này cùng xem lễ, cô không khỏi hơi căng thẳng, sợ mình làm không tốt, gây mất mặt Thục Sơn Kiếm Phái, đắc tội những cường giả tu chân giới này.
Thiên Âm đại sư dường như nhìn thấy sự căng thẳng của Tôn Tiểu Lan, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Tôn Tiểu Lan, tỏ ý bảo cô hãy thoải mái, sau đó chỉ ba cái bồ đoàn còn trống, nói: “Tới đây, Tôn thí chủ, mời ngồi.”
Tôn Tiểu Lan chỉ cảm thấy tay của Thiên Âm đại sư như có một ma lực thần kì, cái vỗ này loại bỏ sự căng thẳng trong lòng cô, khiến cô hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cô vội vàng cảm ơn Thiên Âm đại sư, ngồi xuống trên bồ đoàn trống, Triệu Thụy và Đôn Triệt cũng tự tìm bồ đoàn của mình ngồi xuống.
Những tu chân giả đang ngồi vừa nghe nói Tôn Tiểu Lan là đồ đệ Lý Lăng Phong mới thu, không khỏi hơi giật mình.
Bởi vì, bọn họ phát hiện tu vi của Tôn Tiểu Lan thực sự là nông cạn trong nông cạn, chỉ sợ hơi mạnh hơn người bình thường một chút xíu xiu xiu thôi.
Hơn nữa căn cốt của Tôn Tiểu Lan dường như cũng không lấy gì làm xuất sắc.
Lý Lăng Phong trước giờ kiêu ngạo tự phụ, mắt cao quá trán sao lại thu một đệ tử bình thường như vậy?
Lý Lăng Phong có phải càng già càng hồ đồ không?
Trong nghi hoặc, những tu chân giả này dùng linh thức thăm dò hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt.
Lần này càng dọa bọn họ nhảy dựng lên!
Hai tu chân giả đi theo bên cạnh Tôn Tiểu Lan này, không ngờ đều đã đạt tới cảnh giới Độ Kiếp kì!
Tu chân giả Độ Kiếp kì trên tu chân giới chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ Hoa Dương Chân Quân ra, cơ hồ đều đã tập trung trong gian Phật đường này.
Hai người này lại từ đâu chui ra?
Sao trước giờ chưa từng thấy qua?
Những tu chân giả đó đang ngồi đó lấy làm kì quái, đột nhiên nhớ tới một khả năng.
Hai người này liệu có phải là Triệu Thụy đã đánh chết Hoa Dương Chân Quân và huynh đệ Đôn Triệt của hắn không?
Nhớ lại những lời đồn trên tu chân giới liên quan tới hai người trong đoạn thời gian này, những tu chân giả đó càng lúc càng cảm thấy, hai người này có thể trùng khớp với lời đồn ấy!
Thiên Âm đại sư hiển nhiên cũng chú ý đến Triệu Thụy và Đôn Triệt, ông dẫn đầu hỏi: “Tôn thí chủ, hai vị bên cạnh cô, tu vi dường như đã đạt tới cảnh giới cực cao nhỉ! Chắc chắn là Triệu Thụy và Đôn Triệt gần đây vẫn đồn đại sôi nổi rồi…”
“Bọn họ đúng là bạn tốt của con, Triệu Thụy và Đôn Triệt.”
Tôn Tiểu Lan hơi kì quái nhìn Triệu Thụy và Đôn Triệt một cái.
Cô tịnh không biết Triệu Thụy và Đôn Triệt từng làm gì, Triệu Thụy trước giờ chưa từng nói với cô chuyện này.
Sư tôn Lý Lăng Phong của cô cũng chưa từng nhắc tới.
“Quả nhiên là hai vị mà!” Thiên Âm đại sư đánh giá hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt mấy cái, cười ha ha “Không ngờ cường giả thứ năm trên tu chân giới lại trẻ tuổi như vầy, hơn nữa còn tới tham gia lễ thoái ẩn của ta, thật khiến ta cảm thấy vinh hạnh.”
Triệu Thụy cười nói: “Đâu có, đâu có.
Có thể tham gia điển lễ này, bọn tôi hẳn phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
Thiên Âm đại sư gật gật đầu, đại khái cũng đoán ra vài phần quan hệ giữa Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan.
Đồng thời ông cũng hiểu rõ Lý Lăng Phong mắt cao quá trán vì sao lại thu một đệ tử bình thường như Tôn Tiểu Lan.
Thì ra ý của Túy Ông không phải ở rượu(1), mà là ở Triệu Thụy và Đôn Triệt, hai cường giả nổi lên nhanh chóng y như sao chổi này!
Nguyên văn: 醉翁之意不在酒, vốn là một thành ngữ lấy từ một câu của Âu Dương Tu đời Tống.
Câu này có nghĩa là ông ta tới đây không phải để uống rượu, mà là để ngắm phong cảnh (lsqk: chắc là trong khi ngắm phong cảnh có uống rượu, nên kết quả mới thành Túy Ông :)) ), sau này thành ngữ này dùng để chỉ rằng bên trong còn có ý khác.
Thiên Âm đại sư không khỏi hơi bội phục Lý Lăng Phong, bạn già của ông, tuy trong lòng cao ngạo, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn có thể hạ thấp tư thế.
Theo Thiên Âm thấy, Triệu Thụy này tuyệt đối là ngoại lệ, cho dù không biết chính xác Triệu Thụy bao nhiêu tuổi, ông ta tuyệt đối có thể xác định, tuổi của Triệu Thụy nhất định không quá lớn, thời gian tu luyện không thể dài!
Ngoài ra, yêu linh kêu là Đôn Triệt đó cũng có thiên tư cực cao.
Có hai đại cường giả này trợ giúp, uy danh của Thục Sơn Kiếm Phái sau này không những sẽ không rơi xuống, nói chừng trái lại càng lúc càng cường thịnh!
Danh Sách Chương: