Triệu Thụy nghe tới tên Tra Phi Hùng, trong lòng chấn động, hắn nhìn theo ánh mắt của Trương Tụng Li.
Sau khi Trương Tụng Li tới giữa quảng trường rồi, khí thế không gì sánh nổi đó liền biến mất, đại bộ phận tu chân giả như được đại xá, nhao nhao đả tọa, chỉnh lý thân tâm mệt mỏi hết cỡ.
Một số tu chân giả công lực cao thâm còn đứng đó cũng lộ vẻ đầy mệt mỏi, không còn phong tư tiêu sái thường ngày.
Trong đám tu chân giả còn đứng đó, theo hướng ánh mắt của Trương Tụng Li, hai người vốn hơi cúi lom khom đột nhiên đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên.
Một người trong đó thân mập eo tròn, mặt vuông mày rậm, vẻ mặt hung dữ.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, người này không để ý rung rung tay áo, nghênh ngang mở miệng nói:
“Không ngờ ba năm trước Trương chưởng giáo từng thấy mặt tên vô danh tiểu tốt ta một lần, bây giờ vẫn nhận ra được, lợi hại, lợi hại.”
Người còn lại tướng mạo gầy gò, vẻ mặt tử khí trầm trầm, nếu không phải trong con mắt tam giác híp lại thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng màu lục, thật khiến người ta tưởng là một cái xác khô từ chỗ nào đó chui ra.
Triệu Thụy vừa nhìn thấy người này liền nhận ra hắn là một trong Lục đạo Ma sư của Ma Tông, Tra Phi Hùng.
Triệu Thụy tịnh không cảm thấy kì quái đối với sự xuất hiện của hai người này.
Trương Tụng Li chiêu tập các phái trong tu chân giới là để đối phó với Ma Tông, Ma Tông khẳng định phải phái người tới thăm dò tình huống.
Không phái người tới mới là kì quái.
Tra Phi Hùng mặt không biểu tình, từ từ mở miệng nói: “Trương chưởng giáo khách khí rồi, bọn ta bất quá đi đường qua quí sơn, nghe đồn Trương chưởng môn bế quan, muốn tới quấy nhiễu một chút, không ngờ hôm nay Trương chưởng môn xuất quan, thần công đại thành, thật là đáng chúc mừng.”
Giọng Tra Phi Hùng trầm thấp, hơi khàn khàn, từng chữ từng câu hắn nói đều hấp dẫn sức chú ý của mọi người một cách kì dị, giọng nói tuy thấp, nhưng lọt vào tai mọi người rất rõ ràng.
Hai người nói mấy câu khách sáo xong, ngẩng đầu thong thả đi về phía giữa quảng trường, không hề có vẻ quẫn bách của người bị phát hiện hành tung.
Trương Tụng Li hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn xung quanh một cái, mở miệng nói: “Ta bế quan mấy ngày, không ngờ trên núi lại tới nhiều bằng hữu như vậy, tốt lắm.
Vốn ta định lúc xuất quan sẽ chiêu tập tu chân đồng đạo các phương bàn một số việc, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay mọi người đã tụ tập đủ, vậy ta nói luôn.”
Trương Tụng Li vừa hiện thân, chỉ đông đánh tây, thanh thế hơn người, bây giờ lại thong thả lấy thân phận chủ nhà bàn việc, làm như mọi chuyện đều bị hắn khống chế trong tay vậy.
“Những người tu chân chúng ta rời bỏ thế gian phồn hoa, thanh tâm quả dục, cần tu khổ luyện vốn là để truy tầm thiên đạo.
Thiên đạo mênh mông, tiên lộ hư ảo, người đồng đạo vốn phải giúp đỡ nhau, dìu dắt nhau cùng ứng phó với sự uy hiếp của Ma Tông.
Thế nhưng, nhiều năm nay, các môn phái trên tu chân giới lại thị phi không ngừng, tranh đấu không dứt, làm lỡ việc tu hành thì cũng thôi, nhưng rất nhiều đồng đạo lại mất đi tính mạng.
Mà uy hiếp của Ma Tông thì mỗi ngày một tăng, gần đây lại càng hoạt động khắp nơi, tập kích đệ tử các phái, làm người ta công phẫn.
Trong các phái cũng có một số người tài trí nghĩ một số biện pháp: không gì ngoài thỉnh tiền bối đạo cao đức trọng ra điều hòa, hoặc các đại phái cùng phán quyết… nhưng đều không mang lại hiệu quả lớn, mọi người nghĩ xem là vì đâu?” Ánh mắt dò hỏi của Trương Tụng Li quét một vòng xung quanh, không chờ người khác trả lời, đã tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Vì mọi người thuộc những môn phái khác nhau, lập trường khác nhau, cách suy nghĩ lợi ích cũng khó thống nhất, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, trọng tài thì ngươi tranh ta cãi, lại đấu tranh không ngừng.
Trương mỗ bất tài, nguyện vì mọi người đưa ra một cách để kết thúc tình thế hỗn loạn này.”
Nói tới đây, hắn ngừng lại một cái, đám môn hạ Long Hổ Sơn tranh thủ la lớn: “Chưởng giáo bi thiên mẫn nhân, trạch bị thiên hạ, công đức vô lượng!...”
Triệu Thụy cười thầm trong lòng, đám môn hạ Long Hổ Sơn này thật không có văn hóa, sao không lấy bộ mông ngựa kinh điển của phái Tinh Tú trong tiểu thuyết của Kim Dung ra chứ.
Đôn Triệt tính tình ngay thẳng, lại chẳng có hảo cảm gì với Thiên Sư đạo, sớm đã không nhịn được, không chờ đám môn hạ Long Hổ Sơn la xong đã mở miệng châm chọc: “Trương chưởng giáo, có chương trình gì nói nhanh đi, đừng để đám môn nhân vô sỉ đó của ngươi ca công tụng đức, tâng bốc mình nữa.”
Trong mắt Trương Tụng Li lóe lên một tia hung dữ, nghĩ tới mục đích hôm nay, hắn mạnh mẽ đè nén sự giận dữ trong lòng, nghĩ bụng: yêu vật này, chờ đại sự của ta xong hãy giải quyết ngươi.
Trong lòng phát cáu, nhưng miệng hắn lại cười ha ha: “Ngươi cũng quá nôn nóng rồi.”
Ho hắng một tiếng, Trương Tụng Li vận đủ chân khí, lớn giọng nói: “Để giải quyết vấn đề khó khăn của tu chân giới, ta trịnh trọng đề nghị các phái tu chân chúng ta hợp thành một nhà! Nhập thành một phái! Cùng chung đối phó với Ma Tông!”
Tuy các tu chân giả ở đây đều biết Trương Tụng Li dã tâm hừng hực, trước giờ không ngừng khuếch trương thế lực, muốn thống nhất tu chân giới, hơn nữa trước đây từng làm không ít chuyện trong tối ngoài sáng, nhưng khi câu này được Trương Tụng Li chân chính nói ra trước đông đảo mọi người, đại bộ phận vẫn chấn kinh tại chỗ.
Từ xưa tới nay, tu chân giới biết bao cường giả nghịch thiên từng muốn thống nhất tu chân giới, chưa có ai có thể thành công chân chính, mà mỗi một lần thống nhất tu chân giới đều là một trường hạo kiếp của tu chân giới, không lần nào không đầy gió tanh mưa máu.
Một hồi sau, bỗng như ong vỡ tổ, cả quảng trường đầy tiếng ong ong, mọi người nhao nhao chụm đầu ghé tai nhỏ giọng bàn luận.
“Hợp thành một phái! Có bị lộn không?”
“Vậy các môn phái tập hợp lại phải làm sao?”
“Hừ, ta thân là người của Thục Sơn Kiếm Phái, chết làm quỷ của Thục Sơn Kiếm Phái! Tuyệt đối không gia nhập vào môn phái khác!”
“Hợp thành một phái cũng không tệ, chí ít cùng đối phó với Ma Tông, có Trương Tụng Li chưởng giáo chiếu cố, an toàn cũng được bảo đảm.”
“Đúng vậy, đúng vậy, dựa vào đại thụ được hóng gió, nếu không dung hợp lại, chúng ta sẽ bị Ma Tông nuốt sạch!”
Đám tu chân giả mỗi người đều có tính toán riêng, nhất thời cả quảng trường hỗn loạn lao nhao.
Triệu Thụy nhìn những tu chân giả xung quanh, chỉ thấy người của Long Hổ Sơn tụ tập ở phía nam, đại bộ phận mặt mũi đỏ bừng, đầy vẻ hứng thú.
Các môn phái hơi có danh khí và thế lực trên tu chân giới, cùng với một số tu chân giả tự do lẻ tẻ, lại tỏ ra thập phần kháng cự, lo lắng thấp thỏm, hoặc tim run mật rẩy, hoặc phẫn hận không thôi…
Mà một số môn phái nhỏ lại tỏ vẻ tán thành.
Trong lòng Triệu Thụy không khỏi cười lạnh, dã tâm của Trương Tụng Li cuối cùng cũng lộ ra hết rồi.
Nói đối phó với Ma Tông, bất quá chỉ là một cái cớ, mục đích cuối cùng là để thống nhất tu chân giới, trở thành bá chủ tu chân giới!
Còn như sự tập kích của Ma Tông chẳng qua chỉ cho Trương Tụng Li một cơ hội hiếm có thôi.
Thiên Âm đại sư thoái ẩn, Lý Lăng Phong bị phế, tứ đại đỉnh phong cường giả chỉ còn lại Trương Tụng Li có thể kháng cự với Ma Đế của Ma Tông.
Các phái trên tu chân giới không dựa vào Trương Tụng Li hắn, còn dựa vào ai được?
Triệu Thụy nghĩ tới đây, chẳng biết thế nào, trong lòng bỗng nổi lên một cám giác cực kì cổ quái.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, trong đợt phong ba đột ngột trên tu chân giới này, Ma Tông thật ra tịnh không có lợi gì, mà trái lại còn làm thiên nộ nhân oán.
Chỉ có một người kiếm được chỗ tốt lớn nhất trong đó!
Đó chính là Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li đang thử thống nhất tu chân giới kia!
Từng nghi vấn cứ thế trồi lên từ đáy lòng Triệu Thụy.
Gần đây, tu chân giả liên tiếp xảy ra chuyện Ma Tông tập kích, thật sự là do Ma Tông gây ra sao? Bọn họ vì sao lại làm chuyện cực khổ chẳng được lợi ích gì như vậy?
Đại Xích Huyết Ma Công mà Lý Kinh Nhạn tu luyện là có được từ đâu?
Sau lưng hắn còn chủ mưu nào khác ẩn núp không?
Triệu Thụy càng nghĩ sâu càng cảm thấy nội tình bên trong chỉ sợ không đơn giản giống như bề ngoài, càng nghĩ càng cảm thấy những chỗ đáng nghi trên người Trương Tụng Li càng nhiều.
Có lẽ, muốn giải đáp tất cả, phải bắt đầu từ trên người Lý Kinh Nhạn mới được.
Ánh mắt của Triệu Thụy di chuyển tới trên người Lý Kinh Nhạn, quyết định tạm thời chưa giao Lý Kinh Nhạn cho Thục Sơn Kiếm Phái, mà để mình thẩm vấn.
Triệu Thụy đang định mang Lý Kinh Nhạn đi để thẩm vấn kĩ lưỡng.
Lúc này, đột nhiên nghe Trương Tụng Li lớn giọng nói: “Sau này mọi người đều cùng thuộc một phái, tự nhiên thân như một nhà, bảo vệ cho nhau, thúc đẩy nhau phát triển.
Môn phái đã thống nhất, cũng phải có thiện tất thưởng, có ác tất phạt.
Tu chân giới từ nay có thể kết thúc phân tranh, hòa bình một phái.
Thục Sơn Kiếm Phái Lý Kinh Nhạn phạm tội lớn tày trời, tu luyện ma công thương thiên hại lý, lại khi sư diệt tổ, tội không thể tha! Hôm nay bắt hắn chết để làm tế lễ cho đại nghiệp hợp phái!”
Hắn vừa nói dứt, đã có đệ tử Long Hổ Sơn tranh thủ chạy tới trước Lý Kinh Nhạn, nâng Lý Kinh Nhạn như con rắn chết lên, kéo tới trước mặt Trương Tụng Li.
Tu chân giả các phái trên quảng trường tuy không thống nhất ý kiến với đề nghị hợp phái của Trương Tụng Li, nhưng lại không có dị nghị gì đối với việc xử tử Lý Kinh Nhạn.
Lý Kinh Nhạn khi sư diệt tổ, hung hăng cuồng ngạo, sớm đã khiến mọi người tức giận, tu chân giả các phái đều muốn thấy hắn bị xử tử.
Thục Sơn Kiếm Phái tuy hi vọng do mình xử lý Lý Kinh Nhạn, nhưng Trương Tụng Li nói đường đường chính chính như vậy, hơn nữa bọn họ cũng sợ dâm uy của Trương Tụng Li, chỉ đành bất lực mặc nhận.
Chỉ có Triệu Thụy trong lòng nóng nảy nhất, một khi Lý Kinh Nhạn bị giết, tất cả hoài nghi của hắn đều không thể giải quyết được.
Mà kẻ chủ mưu ẩn nấp đằng sau Lý Kinh Nhạn cũng sẽ ẩn nấp vĩnh viễn.
Hắn đang nghĩ lý do ngăn cản người của Long Hổ Sơn.
Lý Kinh Nhạn bị người của Long Hổ Sơn nắm trong tay, vốn hơi thở thoi thóp bỗng lấy lại được chút sức lực, hắn ngẩng đầu, giãy giụa muốn thoát khỏi tay người khống chế, vừa giãy giụa trong miệng vừa la lên: “Trương Tụng Li, ngươi muốn giết ta thật sao? Trương Tụng Li, cái tên ngụy quân tử ngươi.
Ngươi qua cầu rút ván! Tuy trước giờ ta chưa thấy mặt thật của ngươi, nhưng ta vẫn nhận ra giọng nói của ngươi!”
Hai người kéo Lý Kinh Nhạn là thân truyền để tử Hư Không và Hư Hải của Trương Tụng Li, bình thường được Trương Tụng Li tin tưởng nhất, nghe nói tới sư phụ, bèn vung tay lên, vả vào miệng Lý Kinh Nhạn:
“Chết tới nơi còn nói tào lao!”
Bị liên tiếp hai cái tát, Lý Kinh Nhạn phun ra cả máu lẫn mấy cái răng.
Hắn biết Trương Tụng Li quyết tâm muốn giết mình, mình trở thành vật hi sinh để lập uy với đồng đạo, đây là khoảnh khắc cuối cùng của mình, trong lòng hắn tuôn ra nỗi phẫn hận vô cùng đối với Trương Tụng Li.
Sự phẫn hận to lớn khiến hắn hồi phục được một tia khí lực như kì tích, hít sâu một hơi, hắn vươn cổ ra, vận hết chân khí toàn thân, la lớn:
“Đại… Đại Xích Huyết Ma Công… là Trương Tụng Li cho ta… rất nhiều sự việc đều là hắn…”
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, thanh âm của Lý Kinh Nhạn bị cắt ngang, một lưỡi dao bằng khí bắn lên người hắn, đập hắn thành mảnh vụn, thần hồn câu diệt.
Trương Tụng Li nhẹ nhàng phủi phủi tay, lạnh nhạt nói: “Chó điên cắn người.
Con chó điên Lý Kinh Nhạn này, chết tới nơi rồi còn không quên kéo người ta xuống nước, thật đáng giết!”
Danh Sách Chương: