Tôn Tiểu Lan nghe câu này, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng cảm ơn Lý Lăng Phong: “Vậy làm khó Lý chưởng giáo rồi, còn khiến Lý chưởng giáo phải hao tổn tâm thần, Tiểu Lan cảm kích bất tận.”
Lý Lăng Phong hơi trầm ngâm một chút, lại nói: “Bất quá, có một chuyện, tốt nhất ta vẫn phải nói rõ trước với ngươi.
Tuy ta có thể cải thiện thể chất của ngươi, giúp ngươi bước vào con đường tu chân, nhưng sự cải thiện này có hạn chế nhất định, so với nhưng tu chân giả thiên phú dị bẩm, tu vi của ngươi sau này có thể sẽ không đạt tới trình độ cao.
Cho nên tốt nhất ngươi phải có chuẩn bị tâm lý trước.”
Tôn Tiểu Lan nói: “Tôi có thể tiến vào tu chân giới đã là chuyện nằm mơ cũng khó tưởng tượng, tôi đã hết sức hài lòng rồi.
Còn như tu luyện tới trình độ cao thâm bao nhiêu, tôi không để ý lắm.”
Lý Lăng Phong gật gật đầu: “Đã như vậy, vậy chờ ta xử lý công việc xong thì bắt đầu giúp ngươi luyện đan.”
Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan lại cảm ơn một tiếng, sau đó rời khỏi Kim Liên điện.
Quá trình luyện chế Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan hết sức phức tạp, hơn nữa thiên tài địa bảo cần thiết, chủng loại rất nhiều, trong đó còn không thiếu những vật hết sức trân quý, cho dù trong kho tàng phong phú của Thục Sơn Kiếm Phái cũng phải thiếu hết mấy món, phải tiến hành thu thập.
Vì vậy, Tôn Tiểu Lan muốn cải thiện thể chất, phải cần một đoạn thời gian tương đối dài.
Triệu Thụy bèn cùng Tôn Tiểu Lan và Đôn Triệt tạm thời ở lại Thục Sơn, Huyền Linh đại sư không có chuyện gì cần xử lý, cũng dứt khoát ở lại Thục Sơn, muốn xem thử thể chất của Tôn Tiểu Lan rốt cục có thể cải thiện tới trình độ nào.
Dẫu sao, Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan ở tu chân giới có thể nói là hết sức hiếm thấy, cho tới nay cũng chỉ mới có một trường hợp của Tôn Tiểu Lan.
Tranh thủ đoạn thời gian nhàn rỗi này, Triệu Thụy dẫn Tôn Tiểu Lan ngao du Thục Sơn, đồng thời nói với cô một số thường thức và kì văn dị sự của tu chân giới.
Tôn Tiểu Lan nghe những cố sự này càng thêm hướng tới con đường tu chân, hận không thể bắt Lý Lăng Phong sớm luyện thành đan dược, cải thiện thể chất của cô, để cô cùng Triệu Thụy làm một đôi thần tiên quyến lữ, ngao du thế giới.
Luyện chế Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan đúng là cần phải tốn thời gian rất dài, Triệu Thụy mang Tôn Tiểu Lan đi hết một vòng Thục Sơn, Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan vẫn chưa luyện chế hoàn thành.
Tôn Tiểu Lan những ngày này chơi cũng hơi mệt, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, Triệu Thụy nhất thời lại không có chuyện gì làm.
Đang lúc buồn chán, hắn đột nhiên nhớ lại, mình ở di tích Long Cung cướp được Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết, đến nay vẫn chưa tu luyện qua.
Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết này năm xưa đến Hoa Dương Chân Quân cũng vì nó mà điên cuồng, không tiếc đối địch với cả tu chân giới, khẳng định là một pháp quyết thần diệu, nếu không xem thử, đúng là phí của trời.
Thế là, hắn vội vàng mang tấm thẻ thạch anh ghi Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết ra khỏi Càn Khôn giới chỉ.
Thẻ thạch anh không lớn, bên trên viết chi chít rất nhiều văn tự.
Triệu Thụy trút chân khí vào, thẻ thạch anh lơ lửng xoay chuyển trên không trung, tán phát ra quang mang màu bạc nhạt, những văn tự trên thẻ tán phát ra quang mang bay lên không trung, phóng đại ra vài lần, trở nên hết sức rõ ràng.
Triệu Thụy cẩn thận đọc văn tự trên đó, tu tập Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết.
Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết này bá đạo ngụy bí, huyền kì vô cùng, không kể là tu chân giả hay là yêu ma, hắn đều có thể đoạt hết chân nguyên của đối phương để cho mình xài.
Thật ra, phương pháp đoạt lấy chân nguyên của tu chân giả hoặc yêu ma có rất nhiều, chẳng hạn như trực tiếp đoạt lấy kim đan nguyên anh của đối thủ.
Chỉ là, phương pháp này muốn thực hiện phải gặp khó khăn tương đối lớn.
Đầu tiên, những phương thức này phải đánh chết đối phương, hơn nữa còn phải phòng ngừa đối phương tự bạo, hoặc giả nguyên anh chạy thoát, nếu không, coi như công cốc.
Ngoài ra, cho dù thành công, tiếp đó luyện hóa kim đan nguyên anh, cũng chỉ có thể rút từ trong đó ra một hai phần mười linh lực, đại bộ phận còn lại đều lãng phí trong quá trình luyện hóa.
Mà Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết, lại có thể trực tiếp đoạt hết toàn bộ chân nguyên của đối phương, không chỉ đơn giản thực dụng, mà còn không lãng phí nửa phần.
Cảnh giới bên trong, khác nhau đâu chỉ vạn dặm!
Triệu Thụy đọc xong toàn bộ văn tự, trong lòng mừng rỡ, vội vàng tu luyện theo phương thức ghi lại trên đó.
Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết tịnh không phải tự dưng vô cớ mà hút được chân nguyên của người khác, mà phải ngưng tụ chân khí thành dạng tơ cực nhỏ, bên trong trống rỗng, dùng để hấp thu chân nguyên của người ta.
Ngưng tụ chân khí thành dạng tơ, Triệu Thụy có thể làm được.
Nhưng muốn khiến chân khí dạng tơ bên trong trống rỗng, mà lại có thể hút được chân nguyên của người khác, điều này hết sức khó khăn.
Triệu Thụy theo pháp môn ghi lại trên Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết, nỗ lực khống chế chân khí của mình từ trong thân thể hắn từ từ bay ra, để hắn chuyển hóa thành mục tiêu mình cần.
Một sợi chân khí nhỏ như sợi tơ từ trong thân thể hắn bay ra.
Sợi tơ nhỏ này tịnh không phải từ đầu ngón tay bắn ra, mà trực tiếp từ trong kinh mạch Triệu Thụy thò ra, xuyên qua cơ bắp da thịt, xuất hiện trong không khí.
Triệu Thụy đặt toàn bộ ý thức lên trên sợi tơ này, theo pháp quyết ghi lại, tiến hành cải tạo sợi tơ này, cho tới khi nó phù hợp tiêu chuẩn.
Thế nhưng, muốn cải tạo sợi tơ chân khí, nói thì dễ lắm.
Hắn vừa mới bắt đầu, sợi tơ chẳng dễ dàng gì mới chui được ra ngoài cơ thể này đã bay mất, tan biến trong không khí.
Triệu Thụy không thể không bắt đầu tất cả lại từ đầu.
Một lần thất bại, hai lần thất bại… không biết bao nhiêu lần, cuối cùng, một sợi tơ chân khí hợp tiêu chuẩn được Triệu Thụy thành công tạo ra!
Triệu Thụy không khỏi hưng phấn một hồi, hắn đã nắm được bí quyết trong đó, chỉ cần tạo thành được sợi đầu tiên, những sợi khác thì dễ rồi.
Thế là, hắn tập trung toàn bộ tinh thần, tiếp tục tu luyện.
Từng sợi tơ màu trắng từ trong thân thể hắn bay ra, sau đó quấn quanh thân hắn.
Theo quá trình tu luyện, những tia chân khí hình sợi tơ này càng lúc càng nhiều, quấn càng lúc càng chặt, cuối cùng bao phủ Triệu Thụy vào trong!
Do Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết này huyền diệu dị thường, Triệu Thụy mê mải tu luyện, không để ý thời gian trôi qua, một lần bế quan đã mấy tháng, cũng chưa rời khỏi phòng tu luyện nửa bước.
Điều này khiến Tôn Tiểu Lan ở ngoài nóng nảy muốn chết.
Tôn Tiểu Lan dẫu sao cũng là người bình thường, hiểu biết đối với tu chân giới cực kì ít ỏi.
Cô thấy Triệu Thụy tiến vào một phòng tu luyện, mấy tháng không ra, trong lòng đã sớm nóng nảy như bị ai đốt, không biết Triệu Thụy xảy ra chuyện gì trong phòng tu luyện đó.
Cô không chỉ một lần tới tìm Đôn Triệt, muốn hắn xem thử tình hình.
Đôn Triệt là yêu linh Độ Kiếp kì, đương nhiên biết, đối với một tu chân giả, đặc biệt là tu chân giả tu vi cao thâm, bế quan vài tháng đúng là một chuyện hết sức bình thường.
Cho dù bế quan vài năm, vài chục năm, cũng không có chuyện gì để kinh ngạc.
Thế là, hắn không ngừng giải thích cho Tôn Tiểu Lan, bảo cô đừng lo lắng, Triệu Thụy tu luyện xong, sẽ tự mình ra khỏi phòng tu luyện, lúc này tốt nhất đừng nên quấy nhiễu.
Đôn Triệt tuy bình thường nói nhiều như Đường Tăng, nhưng an ủi Tôn Tiểu Lan thì lại không có kĩ xảo gì.
Hắn phí hết sức ba bò chín trâu, khó khăn lắm mới an ủi Tôn Tiểu Lan được hai lần.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Triệu Thụy vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan, Tôn Tiểu Lan càng lúc càng lo lắng, tới tìm Đôn Triệt lần thứ ba, hi vọng hắn có thể đi xem thử tình hình của Triệu Thụy.
Đôn Triệt biết lúc bế quan, tốt nhất là không được quấy nhiễu, nhưng nhìn bộ dạng lo lắng thấp thỏm của Tôn Tiểu Lan, hắn thật không biết lần này phải làm sao cho Tôn Tiểu Lan yên tâm.
Đôn Triệt đang khổ não, đệ tử Lý Kinh Nhạn của Lý Lăng Phong vừa khéo tới thăm.
“Ngươi tới đây có chuyện gì?” Đôn Triệt đối với Lý Kinh Nhạn trước nay không có hảo cảm gì, lại thêm bây giờ đang bận việc, bèn hỏi với giọng chẳng thân thiện gì.
Lý Kinh Nhạn không để ý điều đó, hơi khom người, hành một lễ, cười nói: “Sư tôn phân phó tôi tới xem thử các vị ở đây có hài lòng không, xem có chỗ nào cần dùng tới tôi không.”
Thật ra, Lý Lăng Phong lúc này đang bận luyện chế Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan, làm gì có thời gian để ý tới hắn.
Lý Kinh Nhạn bất quá chỉ lấy cớ tới xem thử Tôn Tiểu Lan thôi.
Đôn Triệt trợn to mắt bò lên: “Ở đây không có việc gì cho ngươi, ngươi đừng chạy tới, đi đi, đi đi.”
Trong mắt Lý Kinh Nhạn lóe lên một tia tức giận, hắn là đệ tử mà chưởng giáo Lý Lăng Phong sủng ái nhất, trước giờ được người ở Thục Sơn tôn kính, bây giờ lại bị Đôn Triệt đối xử như vậy, bảo hắn làm sao chịu được?
Càng huống chi, chỗ này là địa bàn của Thục Sơn!
Bất quá, tuy hắn cực kì tức giận, nhưng trên mặt lại mang nụ cười khiêm tốn, nói: “Đã như vậy, tôi không làm phiền nữa, cáo từ!”
Hắn xoay người, đang chuẩn bị đi, khóe mắt liếc Tôn Tiểu Lan một cái, đột nhiên phát hiện, trên khuôn mặt vốn xinh đẹp của Tôn Tiểu Lan lại đầy lo lắng.
Quả tim Lý Kinh Nhạn nhảy lên, ngừng bước chân lại, cúi đầu nói với Tôn Tiểu Lan: “Tôn thí chủ, ngài có gì cần tôi giúp đỡ không?”
Tôn Tiểu Lan gấp gáp nói: “Triệu Thụy đã đi vào phòng tu luyện mấy tháng rồi, không có lấy nửa điểm tin tức, tôi sợ hắn xảy ra chuyện, cho nên muốn tìm người tới xem thử.”
Lý Kinh Nhạn nhìn người đẹp như ngọc trước mắt, đột nhiên cảm thấy đây là cơ hội tốt để lấy lòng Tôn Tiểu Lan, bèn nói: “Thật ra, bế quan tu luyện đối với tu chân giả bọn ta mà nói là một chuyện hết sức bình thường.
Bất quá Tôn thí chủ đã lo lắng như vậy, vậy tôi đi xem thử!”
“Không cần ngươi đi!”
Đôn Triệt vừa nghe đã nôn nóng, đột nhiên lớn giọng phản đối.
Huyền Linh đại sư đánh giá Lý Kinh Nhạn hai mặt ba dao, hắn không muốn để Lý Kinh Nhạn tiến vào phòng tu luyện, quấy nhiễu Triệu Thụy thanh tu “Ta tự mình đi!”
Nói xong, hắn mở cấm chế ở cửa phòng tu luyện, sải bước tiến vào.
Đôn Triệt vừa tiến vào phòng tu luyện, hai cánh cửa to lớn của phòng tu luyện đã tự động đóng lại, ngăn Tôn Tiểu Lan và Lý Kinh Nhạn ở bên ngoài.
Lý Kinh Nhạn bị Đôn Triệt dành mất cơ hội, trong lòng thầm hận, nhưng xoay chuyển ý nghĩ, mình có thể cùng Tôn Tiểu Lan đơn độc một chỗ, lại cảm thấy mình nhân họa đắc phúc, âm thầm vui vẻ.
Hắn len lén nhìn Tôn Tiểu Lan, hận không thể khiến hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt chết luôn trong phòng tu luyện, đừng đi ra nữa.
Toàn bộ tâm trí Tôn Tiểu Lan đều đặt vào Triệu Thụy, tịnh không phát hiện Lý Kinh Nhạn ở bên cạnh có dạ xấu xa.
Đôn Triệt tiến vào phòng tu luyện, lại không thấy bóng Triệu Thụy đâu, chỉ thấy một vật thể hình bầu dục do chân khí màu trắng hình thành nên, đứng sững giữa phòng tu luyện.
Vật thể này giống như một cái kén tằm to lớn, do chân khí thành dạng tia quấn chặt từng vòng bao lấy, thập phần kì quái.
“Đây là thứ gì vậy? Chẳng lẽ… Triệu Thụy huynh đệ ở trong cái kén này?”
Đôn Triệt hiếu kì đánh giá cái kén do chân khí hình thành này, từ từ lại gần.
“Triệu Thụy huynh đệ? Triệu Thụy huynh đệ?” Hắn đi quanh cái kén hai vòng, trong miệng hô hoán.
Thế nhưng, Triệu Thụy giống như hoàn toàn không nghe thấy hắn gọi, không có phản ứng gì.
“Kì quái, trước đây Triệu Thụy huynh đệ bế quan, cũng không xuất hiện loại tình trạng này mà!” Đôn Triệt lầm bầm trong miệng, không khỏi hơi lo lắng “Ái chà, Triệu Thụy huynh đệ, đừng có bị tẩu hỏa nhập ma nha!”
Câu này vừa nói ra, đột nhiên, kén tằm nứt ra, ngàn vạn sợi tơ chân khí bắn về phía hắn, quấn chặt lấy tay chân hắn!
Không chỉ như vậy, những chân khí đó còn giống như những con rắn độc nhỏ xíu, phá da thịt cơ bắp của Đôn Triệt ra, chui vào trong kinh mạch của Đôn Triệt.
Đôn Triệt lập tức phát giác, chân khí trong cơ thể mình giống như nước lũ vỡ đê, phân thành mấy dòng, chảy theo ống chân khí màu trắng ra ngoài!
Bất kể hắn áp chế thế nào cũng không áp chế nổi!
Đôn Triệt đại kinh thất sắc, hắn trước giờ chưa từng gặp qua tình trạng thế này!
Hắn vội vàng vùng vẫy kịch liệt, muốn thoát khỏi những sợi tơ nhỏ đang quấn lấy mình này.
Thế nhưng, bất kể hắn giãy giụa thế nào, ngàn vạn sợi tơ nhỏ màu trắng đó vẫn trói chặt lấy hắn, không cho hắn động đậy!
Đôn Triệt quả thật không ngờ, sợi tơ nhìn dễ dàng kéo đứt này lại kiên cố như vậy, khiến một Độ Kiếp kì cường giả như hắn lại giống như con côn trùng rơi vào lưới nhện, chỉ đành bó tay chịu tròi.
Đây rốt cuộc là công pháp gì? Sao lại ngụy bí đáng sợ như vậy!
“Triệu Thụy huynh đệ! Triệu Thụy huynh đệ! Ngươi mau tỉnh lại! Ta là Đôn Triệt a!” Đôn Triệt không khỏi lớn giọng la gào “Ngươi cứ như thế này nữa, ta bị ngươi hút thành xác khô mất!”
“Biến thành xác khô cũng tốt, có thể giúp ngươi giảm béo!” Giọng hài hước của Triệu Thụy đột nhiên vang lên bên tai Đôn Triệt, đồng thời, Đôn Triệt phát giác chân khí vốn không ngừng chảy ra ngoài đột nhiên ngừng lại, hơn nữa còn quay trở lại.
Hắn kinh hỉ quay đầu nhìn lại, liền thấy Triệu Thụy hơi nhếch mép, đứng bên cạnh hắn, những sợi tơ màu trắng đó nối liền với thân thể Triệu Thụy.
“Ái chà, Triệu Thụy huynh đệ, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.
Nếu ngươi không tỉnh lại, ta thực sự bị ngươi hút khô mất! Đúng rồi! Ngươi tu luyện công pháp gì vậy? Sao trước giờ chưa thấy qua?”
“Đây chính là Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết lúc trước chúng ta cướp được từ tay Hoa Dương Chân Quân.
Môn pháp quyết này ngụy bí bá đạo, chẳng trách những tu chân giả lúc đó đều muốn cướp đoạt, đến Thiên Sư đạo và Ma tông cũng nhỏ dãi ba thước.
Ngươi muốn học không? Nếu muốn, cầm lấy thẻ thạch anh này đi.”
Đôn Triệt vội vàng lắc đầu: “Pháp quyết này quá ngụy bí, không thích hợp với tính cách của ta, ta không thích.
Ngoài ra, đoạt chân nguyên của người khác sẽ làm tổn thương sự hòa hợp của thiên nhiên, sẽ dẫn tới trời phạt, cũng dễ tẩu hỏa nhập ma.
Ta muốn tự mình từ từ tu luyện, căn cơ vững chắc hơn, ít nguy hiểm hơn.”
“Tốt, thẻ thạch anh này trước tiên để ở chỗ ta, bao giờ ngươi muốn học, tới tìm ta là được.”
Triệu Thụy cũng không miễn cưỡng nói.
Danh Sách Chương: