Mục lục
Thần Ma Chi Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


A Cường nằm mơ cũng không ngờ A Phong lại ra tay với mình.
Hắn kêu thảm một tiếng, bị đạp ngã nhào mấy vòng trên đất, “binh” một tiếng, đụng vào tủ, đụng tới mức vỡ đầu chảy máu, xém chút nữa hôn mê bất tỉnh rồi.
Hắn hai tay ôm bụng, đau dớn cuộn tròn trên đất, đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Phong… Phong ca, ngươi… ngươi sao lại đạp ta?” Hắn không hiểu nhìn về phía A Phong, khàn giọng hỏi.
“Đây là mệnh lệnh do Phi Long ca tự thân hạ.” A Phong lạnh lùng nói.
“Cái gì! Đây… đây tuyệt đối không thể!” A Cường cơ hồ không thể tin vào tai mình “Ta… ta chính là em họ của Phi Long ca!”
“Em họ?” A Phong trào phúng cười cười “Dường như không có thân cận như vậy đâu.

Ngươi chỉ là em họ xa của Phi Long ca.

Bao nhiêu năm nay, ngươi lấy danh hiệu của Phi Long ca, làm ra bao nhiêu phiền phức? Nếu không phải do Phi Long ca che chở, ngươi không biết đã bị chém chết bao nhiêu lần rồi! Trước đây Phi Long ca nhìn vào phần thân thích của ngươi, vẫn luôn chịu đựng ngươi, nhưng lần này, hắn đã không còn kiên nhẫn như vậy nữa!
A Cường, ngươi không được giành khách trong sòng bạc, càng không được đụng tới Triệu kinh lý! Nói cho ngươi biết, Triệu kinh lý là người mà Phi Long ca cũng rất coi trọng, ngươi không ngờ lại dám ra tay với người ta, chưa chết đã là vận may của ngươi rồi!”
“Nói bậy! Ngươi nói tào lao bí đao! Ta muốn đi gặp Phi Long ca! Ta là em họ của hắn, ta muốn gọi điện thoại cho hắn!” A Cường không cách nào tin, nằm trên mặt đất khàn giọng ra sức gào lên điên cuồng.
A Phong cảm thấy A Cường thật quá ồn ào, bèn đưa mắt ra hiệu cho đám thủ hạ.
Mấy đại hán đó lập tức cùng tiến lên, không thèm đếm xỉa tới A Cường mà cùng đánh hắn một trận, đánh hắn lăn lộn khắp nơi, gào khóc liên tục.
Thủ hạ hung hăng chỉnh trị A Cường, A Phong thì quay đầu lại như không có chuyện gì, hơi khom người với Triệu Thụy, nói: “Hết sức xin lỗi, Triệu kinh lý.

Chúng tôi lúc đầu tinh không biết người tiểu tử A Cường trêu đến là anh.

May mà vừa rồi nhận ra, không có xảy ra hiểu lầm, hi vọng anh không để ý.”
Triệu Thụy nghe câu này, mới nhớ lại, chẳng trách cảm thấy đại hán này hơi quen mắt, thì ra là bảo vệ bên cạnh Lý Phi Long.
Lúc hắn xung đột với Lý Phi Long trong hiệu cầm đồ, đại hán này là một người trong đó, chỉ là lúc đó chưa giao thủ qua, cho nên ấn tượng tịnh không khắc sâu.
Hấn thấy A Phong xin lỗi tựa hồ rất có thành ý, hơn nữa còn hung hăng chỉnh trị tên đầu sỏ A Cường một phen, cũng không muốn tiếp tục truy cứu, bèn xua xua tay vẻ không để ý, nói:
“Chút hiểu lầm nhỏ, nói qua thì cho qua đi.”
A Phong liền hơi thở phào, lần trước hắn đã biết được thực lực của Triệu Thụy.
Sự cường đại của Triệu Thụy đã ghi khắc sâu vào lòng hắn, không vứt bỏ được, khiến hắn vô thức cảm thấy kính sợ.
Tuy hắn và mấy thủ hạ có mang theo súng, nhưng nếu chính diện xung đột, cũng không có nắm chắc phần thắng chút nào.

“Triệu kinh lý, tên khốn A Cường này tôi giao cho anh, anh muốn xử lý hắn sao cũng được.” A Phong nói bằng một giọng nhẹ nhàng, vứt được cái phiền phức A Cường này, đối với bọn hắn mà nói lại là một chuyện tốt.
Triệu Thụy nhìn A Cường đã bị đánh chỉ còn thở thoi thép, không động đậy nổi một cái, cười cười nói: “Các ngươi đã xử lý hết sức triệt để rồi, không cần ta phải động thủ nữa.”
A Phong cũng cười: “Anh hài lòng là tốt rồi.

Triệu kinh lý, chuyện hôm nay thật xin lỗi, vậy bọn tôi đi trước.”
“Tốt, không tiễn.” Triệu Thụy tùy ý vẫy vẫy tay.
A Phong mang theo bốn thuộc hạ, lại hành lễ với Triệu Thụy một cái, rồi kéo tên A Cường như còn chó chết, rời khỏi phòng thay đồ.
Năm người bọn hắn vừa đi, phòng thay đồ liền khôi phục sự bình tĩnh thường ngày, bầu không khí cũng dường như được thả lỏng.
Chỉ là, nhân viên sòng bạc trong đó vẫn chưa tỉnh lại từ trong sợ hãi và kinh ngạc.
Bọn họ vốn cho rằng, Triệu Thụy đụng tới Phi Long ca, lần này cho dù không chết cũng phải tróc một lớp da.
Thế nhưng, điều khiến bọn họ không ngờ tới là, mấy hung thần ác sát do Phi Long ca phái tới này lại cung kính dị thường đối với Triệu Thụy!
Không chỉ không ra tay với Triệu Thụy, trái lại còn hung hăng đánh tên gây sự A Cường một hồi!
Chuyển biến kịch tính như vậy thực ra ngoài ý liệu của họ!
Tất cả người trong phòng thay đồ, cơ hồ đều trợn tròn mắt, đồng loạt nhìn về Triệu Thụy.
Bọn họ hết sức rõ ràng, A Phong vừa rối chính là tâm phúc của Phi Long ca, là kim bài đả thủ của Phi Long ca, tay mặt tay trái của Phi Long ca, là nhân vật nổi danh hung hãn trên hắc đạo.
Thế nhưng, một hắc bang đả thủ thanh danh hiển hách như vậy, lại tôn trọng Triệu Thụy như vầy!
Điều này khiến mọi người đều khó mà tin nổi!
Bọn họ bắt đầu cảm thấy, trên người kinh lý đổ khu trẻ tuổi này dường như ẩn tàng quá nhiều bí mật, khiến người ta cảm thấy thần bí, trong ánh mắt ném về phía Triệu Thụy, không hẹn mà cùng mang theo vài phần cảm giác kính sợ.
Bất quá, Triệu Thụy vẫn tỏ ra bình tĩnh, không có bất cứ thay đổi gì.
Thay đồ xong, trở về dổ khu mình quản lý, Triệu Thụy liền phát hiện, vị khách mà Lý Bưu và A Cường tranh đoạt đã ở trong sòng bạc.
Hơn nữa, hắn còn ở cùng với Lý Bưu, đang đánh bạc vui vẻ.
Triệu Thụy khong đi qua, càng không nói chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng thay đồ cho Lý Bưu.
Sự tình đã giải quyết, không cần phải khoe khoang, tới lúc Lý Bưu cần biết ắt sẽ biết.
Trừ một chút phong ba nho nhỏ buổi sớm, ngày hôm nay tính là bình tĩnh, tới giờ nghỉ trưa, hắn đang chuẩn bị cùng Mễ Văn đi ăn cơm, Lý Bưu đột nhiên hớn hở chạy tới.
“Hà, Tiểu Văn, em còn nhớ không, Phan gia trong tam đại danh môn, có một vị nhánh bên Phan Thần Phan tam công tử, muốn mở dạ hội”
Mễ Văn không biết ông anh nói vậy có ý gì, bèn gật gật đầu: “Nhớ chứ, anh nói, khách của anh đặc biệt tới đây để dự dạ hội mà, có rất nhiều người nổi tiếng trong xã hội đi, thiếp mời hết sức khó kiếm.”
“Em nhớ là tốt, hôm qua em không phải nói, anh không kiếm ra vé mời sao?” Lý Bưu cười khà khà, lấy trong lòng ra một thiếp mời chế tác tinh mĩ màu đỏ thiếp vàng, huơ hơ trước mặt Mễ Văn, “Em xem, đây là cái gì?”
Mễ Văn đầu tiên là kinh ngạc tròn mắt, bất quá sau đó liền như nhớ ra thứ gì, lộ ra vẻ khinh thường: “Cái này là mượn của khách chứ gì.


Có tác dụng gì? Anh lại không thể cầm thiếp mời này tiến vào!”
“Không hổ là em gái ta, giấu không được.” Lý Bưu lúng túng cười, “Anh chỉ muốn làm em cao hứng thôi.”
Mễ Văn yêu kiều nhăn cái mũi ngọc, làm mặt quỷ: “Vốn em đã quên chuyện này rồi.

Lần này thì tốt rồi, lại bắt anh gánh.”
“Ngươi muốn đi dự hội vậy sao?” Triệu Thụy cầm thiếp mời coi thử, rồi hơi không hiểu nổi hỏi một câu.
Mễ Văn ngước khuôn mặt hoa, suy nghĩ nói: “Thật ra cũng chẳng muốn mấy, chỉ là trong lòng có hơi hiếu kì, muốn xem sự tụ hội của những người nổi tiếng bọn họ rốt cuộc ra sao.

Bất quá, ta muốn thấy hoàng hậu điện ảnh Diệp Minh, cô ấy chính là thần tượng của ta đó! Ta muốn xem thử, trong sinh hoạt có phải cô ấy cũng xinh đẹp gợi cảm như trong điện ảnh không.

Đáng tiếc à, tham gia tụ hội cần có thiếp mời, phần thiếp mời đó không phải những thị dân bình thường như chúng ta có thể có được.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Triệu Thụy vừa nói, vừa trả thiếp mời lại cho Lý Bưu.
Lý Bưu vội vàng cất thiếp mời lại cẩn thận, hắn còn phải trả cho người ta, không thể làm bẩn.
Mễ Văn nghiêng đầu, nhìn Triệu Thụy, trên mặt lộ vẻ không tin “Chẳng lẽ ngươi có cách kiếm được vé mời?”
Triệu Thụy hơi trầm ngâm một chút rồi nói: “Chuyện này tựa hồ không quá khó.”
Mễ Văn đưa tay ra: “Vậy ngươi lấy thiếp mời ra đi, đưa ta coi thử.”
Triệu Thụy thần bí mạc trắc cười cười: “Bây giờ không nhất thiết.

Như vầy đi, tới tối ngươi theo ta đi dự hội, tới đó, chẳng phải ngươi có thể biết ta có thiếp mời hay không?”
Mễ Văn thấy Triệu Thụy khẳng định như vậy, trong lòng không khỏi bán tín bán nghi, bèn do dự nói: “Vạn nhất tới đó, ngươi lấy không ra thiếp mời, vậy phải làm sao? Rất mất mặt đó.”
Triệu Thụy mỉm cười, nói: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đó.”
Mễ Văn thấy Triệu Thụy tự tin như vậy, nói không chừng quả thật lấy ra được một thiếp mời, lặng lẽ suy nghĩ một chút, bèn đáp ứng.
Ăn cơm xong, Triệu Thụy lấy cớ, nói rằng thân thể không khỏe, xin nghỉ về nhà.
Hắn phải nỗ lực vì cái vé mời này.
Triệu Thụy không quen biết với người tổ chức dạ hội là Phan Thần, tự nhiên không thể có thiếp mời.

Bất quá, với thần thông của hắn, lợi dụng Địa Sát bảy mươi hai biến, có thể biến ra một tấm thiếp mời.

Sự thật, hắn cũng dự tính như vậy.
Hôm qua lúc tu luyện Địa Sát bảy mươi hai biến, đã có thể biến tóc thành đồng hồ báo thức, đáng tiếc là thời gian quá ngắn, mới bảo trì được hai giây đã bị trả về nguyên hình.

Chuyện hôm nay hắn phải làm là biến ra một cái vé mời, hơn nữa còn phải bảo trì chí ít khoảng nửa phút, để ứng phó với nhân viên bảo vệ kiểm tra vé mời.
Có cơ sở tu luyện hôm qua, tu luyện của Triệu Thụy hôm nay tương đối thuận lợi hơn.
Hắn lấy ra Địa Sát bảy mươi hai biến, tưởng tượng rõ hình dạng vé mời trong đầu, ngâm tụng chú văn trong sách, hết sức thuận lợi đã biến sợi tóc thành một tấm vé mời.
Thế nhưng, tấm vé này chỉ là đàm hoa nhất hiện, pháp thuật mất hiệu lực, trở về nguyên dạng rất nhanh.
Triệu Thụy tịnh không nản chí, bắt đầu thử nghiệm lần thứ hai.
Trong cả buồi chiều, hắn đều không ngừng tu luyện Địa Sát bảy mươi hai biến, không ngừng tiến hành thử nghiệm, cũng không ngừng thất bại.
Bất quá, mỗi một lần thất bại đều có tiến bộ so với lần trước.
Mỗi một lần thất bại, sợi tóc biến thành hình thái vé mời lại duy trì lâu hơn một chút.
Sau khi trải qua năm sáu tiếng đồng hồ thất bại, hắn cuối cùng cũng đạt được hiệu quả mình cần, thậm chí còn vượt qua!
Dưới tác dụng của pháp thuật của hắn, tấm vé mời do sợi tóc biến thành duy trì trọn vẹn cả một phút!
Thời gian lâu như vậy, đủ để ứng phó sự kiểm tra của nhân viên bảo vệ.
Triệu Thụy còn chưa kịp mừng, điện thoại đã vang lên, là Mễ Văn gọi tới, oán trách hắn đột nhiên biến mất, bây giờ dạ hội của Phan Thần sắp bắt đầu rồi, còn chưa thấy bóng hắn.
Triệu Thụy nhìn thời gian, phát hiện đúng là đã hơi trễ, vội vàng thay đồ, hẹn Mễ Văn, tới ngôi nhà lưng chừng núi của Phan Thần Phan tam công tử.

Ngôi nhà này xây ở lưng chừng núi, phong cảnh đẹp đẽ, diện tích rất rộng, do đêm nay mở hội, cả tòa biệt thự đèn đuốc sáng trưng, huy hoàng tráng lệ.
Do người đến quả thật quá nhiều, trong viện đã dừng đầy xe sang trọng, rất nhiều xe đều dừng ngoài biệt thự.
Nam nữ áo quần bóng bẩy từ trên xe bước xuống, đi về phía biệt thự.
Mấy đại hán mặc đồ tây đứng ở cửa chính, nho nhã lễ phép kiểm tra thiếp mời của mọi người.
“Ngươi… thật sự có thiếp mời?” Mễ Văn nhìn Triệu Thụy, xác định một lần sau cùng.
“Đương nhiên.” Triệu Thụy cười cười, rồi kéo Mễ Văn đi về hướng cửa chính.
Vừa tới ngoài cửa, một đại hán đã ngăn hai người lại, rất lễ phép nói: “Tiên sinh, xin ngài đưa ra thiếp mời.”
Mễ Văn nắm chặt cánh tay Triệu Thụy, trên khuôn mặt xinh đẹp tuy cố làm vẻ trấn định, nhưng trong lòng quả thật có chút khẩn trương.
Người đi đi lại lại nhiều thế này, vạn nhất Triệu Thụy không lấy ra được thiếp mời, vậy cô quả thật mất mặt tới nơi tới chốn.
Trong lòng Mễ Văn bỗng nhiên có một xung động muốn quay về.

Nhưng vừa nghĩ lại đã tới cửa chính, muốn đi cũng đã muộn, chỉ đành liều mạng, nhìn Triệu Thụy, hi vọng thằng cha này quả thật lấy ra được thiếp mời.
Triệu Thụy biết Mễ Văn lo lắng, bèn nở một nụ cười an ủi cô, rồi đưa tay vào trong lòng, làm bộ muốn rút thiếp mời ra.

Triệu Thụy không quen biết Phan Thần, cũng không phải là người nổi tiếng trong xã hội, tự nhiên không có thiếp mời, bất quá hắn đã thấy qua hình dạng thiếp mời, muốn biến ra một thiếp mời không khó.
Hắn làm bộ lục lọi trong lòng, lấy ra sợi tóc đã chuẩn bị sẵn, rồi trong lòng tưởng tượng hình dạng thiếp mời, mặc niệm một đoạn chú văn, thi triển Địa Sát bảy mươi hai biến.
Một tia sáng nhỏ chớp qua trên sợi tóc, sợi tóc đó liền biến thành một tấm thiếp mời trong chớp mắt.
Cả quá trình hết sức nhanh chóng, bất cứ ai cũng không nhìn ra điều gì khác thường.
Triệu Thụy không nhanh không chậm lấy thiếp mời ra, đưa tới gần viên bảo vệ.
Bảo vệ mở thiếp mời ra, lật qua lật lại xem xét, lại nhìn Triệu Thụy và Mễ Văn hai người, sau đó cung cung kính kính đưa lại cho Triệu Thụy, khom khom người nói: “Mời vào.”
Triệu Thụy hơi gật đầu, tiếp lấy thiếp mời, lại bỏ vào trong lòng, sau đó kéo Mễ Văn, chầm chậm bước vào trong cửa chính của biệt thự.
Đi thật xa, quả tim nãy giờờ treo lên của Mễ Văn mới rơi trở lại vị trí cũ, cô nặng nề thở ra một hơi, dùng tay vỗ vỗ lên ngực, hơi kinh ngạc nhỏ giọng nói: “Không ngờ ngươi lại thật sự có một tấm thiếp mời! Thiếp mời này không phải rất khó kiếm sao? Chẳng lẽ, ngươi rất quen thuộc với Phan gia?”
Triệu Thụy mắt không liếc nhìn về phía trước đáp: “Hoàn toàn không quen.”
“Vậy làm sao ngươi có được thiếp mời?” Mễ Văn càng kinh ngạc hơn, đồng thời trong lòng lờ mờ có một loại dự cảm không hay.
“Tự mình phục chế một tấm không được sao.

Chỉ là một tấm vé mời thôi, cũng không phải kĩ thuật cao gì, rất đơn giản mà.” Triệu Thụy cười với Mễ Văn.
“A?” Mễ Văn phát ra một tiếng kinh hô, hơi há cái miệng nhỏ, đần độn nhìn Triệu Thụy.
Cô quả thật không ngờ Triệu Thụy lại làm giả một tấm thiếp mời, trà trộn vào dạ hội, chuyện này không khỏi quá lớn gan lớn mật rồi.
Trong này người nổi tiếng tụ tập, có thể tiến vào tòa biệt thự này, đều là nhân vật có đầu có mặt trong xã hội thượng lưu của thành phố.
Chỉ có Triệu Thụy và cô là một cặp hàng giả, nếu vạn nhất bị người ta phát hiện, đó đúng là mất mặt quá trớn .
Cô đâu biết, Triệu Thụy thậm chí còn lười làm giả, trực tiếp biến ra một tấm thiếp mời luôn.
Bây giờ tấm thiếp mời đó đã trở về nguyên dạng, đang nằm yên lặng trong túi Triệu Thụy.
“Triệu Thụy, chúng ta… chúng ta quay về đi.” Mễ Văn hơi chịu không nổi kích thích hết lần này tới lần khác, bắt đầu đánh trống lui binh.
“Về sớm vậy làm gì? Không phải ngươi nói muốn thấy Diệp Minh sao?”
“Ta đã đổi ý rồi.”
Triệu Thụy như thấy hết tâm tư của cô, an ủi: “Đừng lo, chúng ta đã tiến vào rồi, sẽ không có ai phát hiện đâu.

Ngươi cứ an an tâm tâm chơi đùa trong hội đi.”
Mễ Văn bĩu cái mỏ nhỏ đỏ hồng, oán trách: “An tâm? Bảo ta làm sao an tâm được? Ta bây giờ đang lo ngay ngáy đây nè, sợ vạn…”
“Không có vạn nhất, tuyệt đối không có vạn nhất, chỉ cần ngươi không tự mình nói lộ ra thôi.” Triệu Thụy ngắt ngang lời cô “Mễ Văn, trước đây gan ngươi rất lớn mà, đến tiên nhân khiêu cũng dám làm, sao bây giờ lại nhát vậy? Đúng là nhát như chuột ấy.”
“Ai nhát như chuột chứ?” Mễ Văn bị Triệu Thụy chọc liền phát cáu “Hừ, đi thì đi, ai sợ ai.”
Nói xong, buông Triệu Thụy, hung hăng sải bước đi vào biệt thự.
Triệu Thụy cười cười, bước nhanh hai bước, đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK