Việc này cứ như vậy qua đi nhiều tháng thời gian, phong ba do Đổng Tú Linh ám sát Lôi Thần cũng dần dần lắng xuống, Lôi Thần binh lùng bắt cũng đã dần dần trở nên giảm đi.
Song, Đổng Hoàn bên kia không có tin tức gì.
Đôn Triệt tiến độ tu luyện không tồi, tự động ổn định, nhưng Triệu Thụy tu luyện lại không thuận lợi như vậy.
Viễn cổ nguyền rủa sau lưng hắn lại làm hắn cơ hồ không cách nào tu luyện.
Điều này làm cho Triệu Thụy có chút tâm phiền ý loạn, hắn nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ, vượt qua bao nhiêu kiếp nạn, đi vào Tiên Ma Giới có hai cái mục đích.
Thứ nhất, vì muốn làm rõ chân tướng tiên ma chiến tranh thời kỳ viễn cổ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ mãnh liệt hắn.
Mục đích thứ hai, chính là vì tìm kiếm biện pháp có thể cởi bỏ nguyền rủa viễn cổ tiên ma sau lưng hắn.
Trên thực tế, Triệu Thụy đối với hoàn thành mục đích thứ hai càng thêm bức thiết hơn một ít.
Hắn không muốn làm cho sự tu luyện của mình tại đây quanh co càng lúc càng giảm xuống.
Nhưng mà hắn hiện tại biết được viễn cổ tiên ma ngoại trừ Thần Đế ra rốt cuộc chẳng còn có một ai.
Triệu Thụy cũng biết Thần Đế sẽ không vì một nhất Trọng Thiên Tiên Nhân mới phi thăng như hắn mà phải tốn sức giải trừ nguyền rủa cho hắn.
Phải đi tới chỗ nào tìm kiếm chân tướng viễn cổ chiến tranh, lại còn đi đâu tìm kiếm những viễn cổ tiên ma khác? Triệu Thụy hết đường xoay xở, hắn cảm thấy được, trước mắt biện pháp duy nhất chính là đem Thiên Hằng Thành thành chủ cứu ra, từ chỗ của hắn tìm kiếm tin tức về viễn cổ tiên ma.
Triệu Thụy định ra chủ ý, vì thế lẳng lặng chờ đợi tin tức của Đổng Tú Linh.
Song, hắn chờ đợi nửa tháng vẫn không thấy đối phương có nửa điểm động tĩnh.
Triệu Thụy thật sự có chút sợ, vì thế quyết định đi đến chỗ ẩn thân của Đổng Tú Linh.
Lững thững đi dạo đến tòa đại trạch Triệu Thụy gõ cửa liền nhìn thấy Đổng Chinh đi ra.
Hắn vừa thấy Triệu Thụy, vội vàng bảo Triệu Thụy đi vào.
Đổng Linh tiểu thư đâu?" Triệu Thụy hỏi.
"Nàng đang tại hậu viện“ Đổng Chinh hồi đáp.
"Ngươi ở phòng khách chờ, ta sẽ đi mời công chúa của ta"
Triệu Thụy khoát khoát tay nói : "Không cần, ta trực tiếp về phía sau hậu viện tìm nàng“.
Nói xong lập tức hướng hậu viện đi đến.
Đổng Chinh biết, Triệu Thụy là khách quý của Đổng Tú Linh mời đến nên không ngăn trở, đành phải tại phía trước Triệu Thụy dẫn đường cho hắn, cùng nhau hướng hậu viện.
Xuyên qua vài gian phòng, theo hành lang gấp khúc quanh co đi một hồi, Triệu Thụy đi tới hậu viện.
Sau đó hắn nhìn thấy Đổng Tú Linh mặc vào quần áo trắng, dưới tàng cây gốc cây linh anh ngẩng lên nhìn tuyết trắng đầy trời rơi xuống.
Đổng Tú Linh khí chất cao quý, xinh đẹp tuyệt trần, dáng người thướt tha cùng linh cây anh đào cấu thành một bức họa tuyệt mỹ làm người ta cảm thấy hoa mắt muốn ngắm mãi không thôi (DG: gái xinh ai chả thích nhìn – Biên: ta cũng khoái).
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cơ hồ khó mà tin được, Đổng Tú Linh sát phạt quyết đoán cũng có một mặt dịu dàng tinh khiết cùng ôn nhu như thế.
Khí chất Đổng Tú Linh tao nhã làm cho Triệu Thụy một chút giật mình, hắn trong lúc nhất thời không đành lòng đi qua quấy rầy, sợ phá hủy cái phong cảnh xinh đẹp này.
Song Đổng Tú Linh lại như là cảm giác được Triệu Thụy đến liền xoay đầu lại, nhìn Triệu Thụy mỉm cười, nói: "Triệu tiên trưởng, ngươi đã đến rồi.
Có chuyện gì sao?"
Triệu Thụy phục hồi tinh thần lại chậm rãi đã đi qua, nói: "Tú Linh công chúa nhiều ngày như vậy cũng không có cho ta bất kỳ tin tức nào, sở dĩ ta muốn tới đây để xem tình huống có gì mới không"
Đổng Tú Linh trên vẻ mặt sáng lạn hiện lên một đạo thần sắc sầu lo: "Đổng Hoàn từ sau khi rời khỏi vẫn không có tin tức gì, không có Đổng Hoàn hành động sẽ không triển khai được, ta cũng vì thế lo lắng rất nặng đây!"
Đổng Chinh đột nhiên xen mồm vào, nói: "Có thể hay không xảy ra điều biến cố gì? Nếu thật sự như vậy, chúng ta hay làm một chút động tác chuẩn bị rút lui?”
Đổng Tú Linh khẽ cúi xuống đầu, nhíu lại hai đạo lông mày đen cong vút, trầm tư hiện ra cái cổ thon dài như con thiên nga phơi bày ra trong không khí, mịn màn và có chút chói mắt.
Một lát sau, nàng chậm rãi nói: "Lấy cơ trí Đổng Hoàn có điểm không cần lo.
Nếu vạn nhất xảy ra biến cố gì, vậy hắn trước tiên cũng cho chúng ta một cái tin báo.
Rút lui khỏi chuẩn bị, tạm thời không cần làm"
"Vâng" Đổng Chinh gật gật đầu, ngậm miệng lại, không hề nói nhiều.
Đổng Tú Linh bảo Đổng Chinh lui ra, sau đó ngửa đầu nhìn Triệu Thụy, nói: "Kỳ thật trong lòng ta vẫn có nghi vấn, không biết ngươi có thể hay không thay ta giải đáp"
Triệu Thụy nói : "Nghi vấn gì?“
"Đổng Hoàn từng nói với ta, ngươi cùng huynh đệ của ngươi Đôn Triệt đến từ nhân gian giới.
Nhưng mà, lấy thực lực Đôn Triệt không có khả năng phi thăng đến Tiên Ma Giới.
Hơn nữa, nếu dựa theo phương thức phi thăng bình thường các ngươi cũng đã không hiện ra trên Phá Toái Bình Nguyên.
Ta muốn hỏi chính là, các ngươi như thế nào đi vào Tiên Ma Giới? Mặt khác, vì cái gì ngươi đối với viễn cổ chiến tranh cảm thấy hứng thú như vậy? Cho dù ở Tiên Ma Giới cũng không có bao nhiêu người nguyện ý hỏi thăm cái truyền thuyết lâu đời như vậy"
Triệu Thụy cân nhắc một chút, sau đó cười nói: "Đây cũng không phải là một cái nghi vấn, mà là hai cái.
Mà hai chuyện này có chút phức tạp, ta trong thời gian ngắn cũng không thể nói rõ ràng được, chờ về sau có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết cũng không muộn“.
Đổng Tú Linh thấy Triệu Thụy tránh nặng tìm nhẹ, nói sang chuyện khác, biết Triệu Thụy không muốn nói rõ, vì vậy không hề truy vấn thêm nữa.
Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, Triệu Thụy liền hướng Đổng Tú Linh cáo từ, phản hồi lữ điếm.
Đổng Tú Linh vẫn tại chỗ ở chờ đợi tin tức của Đổng Hoàn.
Trong lòng nàng vẫn còn có chút sốt ruột, bởi vì mua chuộc trông coi Thông Thiên lao là khâu tối trọng yếu nhất trong cái kế hoạch này, nếu vạn nhất xảy ra vấn đề bọn họ nghĩ cách cứu viện sẽ đem nguy hiểm tăng lên trên diện rộng.
Đổng Tú Linh tại trong lo âu qua đi vài ba ngày nhưng vẫn không có tin tức của Đổng Hoàn thì hắn đột nhiên trở về, hiện ra đang đứng trước mặt nàng.
"Tình hình như thế nào? Mua chuộc trông coi Thông Thiên lao ra sao?" Đổng Tú Linh vừa thấy Đổng Hoàn, còn không đợi hắn ngồi vững vàng liền vội vàng hỏi.
"Đã mua được" Đổng Hoàn thở dốc một hơi.
Dùng sức gật gật đầu, "Tên quản ngục Thiên lao tên là Vương Đằng Đạt.
Hắn quản ngục Thiên Lao đã hai ba trăm năm, là một lao đầu trong thiên lao, người gian giảo lại tham lam, rao giá trên trời, nhưng lại cam đoan chúng ta có thể đi vào.
Ta bỏ ra thật lớn khí lực mới mua chuộc được hắn”
Đổng Tú Linh khẽ khẽ nhẹ nhàng thở ra: "Mặc kệ như thế nào, có thể đem hắn mua chuộc được là tốt rồi.
Hắn nói khi nào thì mang bọn ta tiến vào Thiên Lao, gặp cha ta?"
"Tối nay giờ tý!"
Đổng Tú Linh gật cái đầu thật mạnh, lớn tiếng nói: "Tốt! Chúng ta đây ngay tại tối nay động thủ!".
Nói xong, nàng liền triệu tập bộ hạ, phân phó bọn họ chuẩn bị tối nay hành động.
Tới đêm khuya Triệu Thụy, Đôn Triệt còn có Đổng Tú Linh ba người, đi theo Đổng Hoàn, đi tới Lôi Thần Thiên Lao cách xa vài trăm thước ở trong một cái ngỏ tắt nhỏ.
Nơi này là Đổng Hoàn cùng Vương Đằng Đạt ước định địa điểm gặp mặt.
Đêm đã khuya bốn phía là một mảnh tĩnh mịch rất u ám.
Cơ hồ không nghe được bất kỳ thanh âm gì, yên tĩnh một cách đáng sợ.
Nơi này vốn là nơi trọng yếu của Lôi Thần pháo đài, là một trong những địa phương hẻo lánh, người ở thưa thớt, không có một ai nguyện ý ở tại phụ cận Thiên Lao.
Triệu Thụy vận thị lực, đánh giá tòa Lôi Thần Thiên Lao làm cho thần tiên cả Phá Toái Bình Nguyên nghe đến đều có chút biến sắc.
Đó là một tòa kiến trúc nửa hình cung thật lớn.
Mặt ngoài điêu khắc đầy đủ loại kiểu dáng tiên thuật trận.
Thỉnh thoảng có lôi quang lóng lánh từ mặt ngoài pháp trận hiện lên, tiếng động đùng đùng ở nơi này ban đêm, vô cùng chói tai.
Lôi Thần Thiên Lao ở phía xa đứng vững trong đêm tối.
Giống như là một mãnh thú, không tiếng động đang nhe răng, sẵn sàng mở cái mồm to như cái chậu máu, tùy thời chuẩn bị đem còn mồi tới gần xé rách cắn nuốt.
Triệu Thụy tại những ngày này nghe bọn người Đổng Tú Linh nói qua, chỗ giam giữ Lôi Thần pháo đài này đều là giam giữ thần tiên đối với Lôi Thần có điều bất mãn, hoặc là không có thỏa mãn sự tham lam của Lôi Thần.
Mặc dù đám thần tiên đó cả đám đều có lực lượng cường đại nhưng cũng khó mà từ nơi Lôi Thần thiên lao phòng ngự vô cùng nghiêm mật này đào thoát.
Bị đưa vào Lôi Thần Thiên Lao chỉ có hai loại tình huống, hoặc là tại trong Lôi Thần thiên lao chịu đủ tra tấn mà chết, hoặc là bị vĩnh viễn giam giữ.
Triệu Thụy không biết, bọn họ lúc này đây có thể hay không thành công.
Trên thực tế, không có bất kỳ ai có thể đưa ra đáp án khẳng định.
Mà ngay cả bản thân Đổng Tú Linh trong lòng cũng bất ổn, không yên.
Là người lãnh đạo hành động lần này, nàng không thể dễ dàng biểu lộ ra sầu lo ở trong lòng.
Trên mặt như trước cố gắng bảo trì trấn định.
Bốn người tại ngõ tắt nhỏ trong bóng tối, đợi một hồi lâu nhưng không có nhìn thấy Vương Đằng Đạt xuất hiện.
Đổng Tú Linh lúc này không thể tiếp tục kiềm chế lo âu trong lòng lặng lẽ hỏi Đổng Hoàn nói : "Ngươi mua chuộc tên quản ngục Thiên Lao có đáng tin không? Hắn có thể hay không nhất thời đổi ý, hoặc là hướng Lôi Thần mật báo?"
Đổng Hoàn hơi hơi cúi thấp đầu, suy nghĩ một hồi đáp: "Tên Vương Đằng Đạt kia phi thường tham lam ta trước tiên chỉ cấp hắn một phần tiền đặt cọc, nếu như hắn muốn số thần tinh thạch còn lại nhất định phải mang bọn ta đi vào Thiên Lao.
Lấy tính cách của hắn không có đem thần tinh thạch còn lại nắm bắt tới tay, tuyệt đối sẽ không cam tâm "
"Vậy là tốt rồi.
Ta sợ hắn nhất thời đổi ý" Đổng Tú Linh nghe xong lời nói Đổng Hoàn, cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nhưng như trước vẫn không thể thập phần an tâm.
Lúc này, Triệu Thụy đột nhiên nhìn thấy một cái lão nhân hơn năm mươi tuổi mặc khôi giáp quản ngục Thiên Lao từ trong thiên lao đi ra, lén lút hướng về bên này đã đi tới.
Lão nhân kia, mặt tam giác, gầy còm, lưng có một chút cúi khom, nhìn qua thập phần gian xảo.
"Có phải hay không là hắn?" Triệu Thụy một bên hướng về phía lão nhân kia đưa ngón tay chỉ, một bên hướng Đổng Hoàn hỏi.
Đổng Hoàn híp mắt, nhìn kỹ một chút, vui vẻ nói: "Đúng vậy, chính l Hắn đến đây!"à hắn, Vương Đằng Đạt!
Đổng Tú Linh cũng nhìn thấy lão nhân kia, tâm trạng lo lắng của nàng lúc này mới thoáng lặng xuống.
Bất luận như thế nào, ít nhất bước đầu tiên đã thành công.
Vương Đằng Đạt đi ra khỏi Thiên Lao, bước nhanh hơn đi vào ngõ tắt nhỏ, vừa thấy được nhiều người như vậy, trên mặt nhất thời lộ ra ngoài ý muốn.
Hắn dùng một đôi mắt nhỏ, hồ nghi đánh giá Triệu Thụy ba người một hồi, sau đó thập phần không vừa lòng giận dữ đối với Đổng Hoàn nói : "Như thế nào nhiều người như vậy? Các ngươi là đến thăm tù hay là đến cướp ngục? Nhiều người như vậy, ta không có biện pháp mang vào! Kể cả ngươi nhiều nhất chỉ có thể mang hai người vào!"
Đổng Tú Linh sắc mặt hơi đổi, Triệu Thụy cùng Đôn Triệt là trợ lực lớn nhất của nàng.
Nếu hai người này không cách nào đi vào Thiên Lao, chỉ bằng nàng cùng Đổng Hoàn hai người nếu muốn từ trong thiên lao giết đi ra, chỉ sợ phi thường khó khăn.
Triệu Thụy sắc mặt, đồng dạng trầm xuống, nếu Vương Đằng Đạt hối hận thay đổi chủ ý, kế hoạch bọn họ liền ngâm nước nóng.
Đổng Hoàn thấy thế, vội cười nói: "Thiên Lao âm trầm, tiểu thư nhà ta nhát gan, một người cũng không dám đi vào, nhất định phải thật nhiều người bồi mới được, hai người kia một người là hôn phu của tỷ tỷ chúng ta, một người là huynh đệ của hắn nên cũng không phải ngoại nhân"
"Vậy cũng không được! Kiên quyết không được! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta xem như không chịu nổi trách nhiệm! Chúng ta giao dịch trở thành phế thải".
Vương Đằng Đạt đem mặt uốn éo, xoay người muốn rời đi.
Đổng Hoàn khẩn trương, thật không ngờ ở thời khắc mấu chốt tình huống lại thành ra như vậy.
Đổng Tú Linh nhất thời cũng không có chủ ý.
Lúc này, Triệu Thụy đột nhiên chợt lóe chặn đường đi Vương Đằng Đạt.
"Tiền đặt cọc chúng ta cũng đều đã đưa, ngươi buông tay bước đi không tốt lắm đâu".
Triệu Thụy mang vẻ mặt mỉm cười, trong mắt hàn quang lóe ra, khí thế sắc bén từ trên người hắn tràn qua hướng Vương Đằng Đạt bức tới.
“Ngươi muốn làm gì!" Vương Đằng Đạt trừng mắt nhìn Triệu Thụy cố gắng sức đón hỏi.
Triệu Thụy thản nhiên nói: "Ta không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngươi trả lại tiền đặt cọc cho chúng ta.
Ngươi nếu không muốn giúp chúng ta làm việc cũng đừng nghĩ lấy được một viên thần tinh thạch"
Vương Đằng Đạt cơ mặt run rẩy một chút, hắn từ Đổng Hoàn thu tiền đặt cọc, đã bị hắn tiêu xài không ít.
Số tinh thần thạch kia với hắn mà nói là toàn bộ tài sản của hắn, hiện tại muốn hắn nhổ ra thật sự làm hắn có chút khó khăn.
Triệu Thụy vẫn cẩn thận chú ý biểu tình trên mặt Vương Đằng Đạt, thấy hắn có bộ dạng này lập tức đoán được ý hắn nghĩ trong lòng, vì thế nói tiếp: "Ngươi không muốn trả cũng không thể không trả được, nhưng ngươi đem chúng ta mang vào Lôi Thần Thiên Lao.
Đương nhiên, chúng ta sẽ không để cho ngươi thiệt thòi, về giá cả chúng ta trả thêm cho ngươi hai thành thù lao, ngươi muốn có nhiều tiền như nước phải phiêu lưu vào nguy hiểm.
Ngươi có làm hay không" Ngươi, nếu muốn kiếm nhiều tiền, tất phải mạo hiểm.
Trên đời không có gì cho không được.
Vương Đằng Đạt nghe Triệu Thụy vừa nói như vậy, không khỏi trầm mặc lại, trong lòng triển khai đấu tranh kịch liệt.
Triệu Thụy đưa ra điều kiện quả thật làm cho hắn động tâm, với hắn mà nói, điều kiện đó sức dụ hoặc khó có thể ngăn chặn.
Nhưng mấy người kia thân phận không rõ, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, hắn phải gánh vác nguy hiểm thật lớn.
Cẩn thận cân nhắc thật lâu sau, Vương Đằng Đạt trong lòng tham niệm cuối cùng chiếm thượng phong.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Triệu Thụy "Tốt, ta đáp ứng mang bọn ngươi đi vào, bất quá, trả thù lao thêm ba thành.
Mặt khác, các ngươi phải nghe lệnh ta mà làm việc, không thể để cho ta gặp phiền toái.
Gặp phạm nhân xong liền lập tức đi ra, không cần tại trong thiên lao lưu lại! Minh bạch chưa?"
"Tốt! Một lời đã định!" Triệu Thụy nói xong, hướng Đổng Hoàn nháy mắt ra dấu.
Đổng Hoàn hiểu được ý tứ của hắn, lập tức từ trong trữ vật giới chỉ, lấy ra túi thần tinh thạch đưa tới trước người Vương Đằng Đạt, nói: "Đây là thù lao của ngươi ngươi cẩn thận kiểm tra một chút đi“.
Vương Đằng Đạt không đợi hắn mang ra liền đưa một tay đoạt mất, mở ra kiểm tra đếm mấy lần, xác nhận không có sai sót vội vàng đem nó thu vào.
Đại khái trả thù lao đủ dày làm cho Vương Đằng Đạt cũng đủ dũng khí.
Hắn hếch bộ ngực, lớn tiếng nói: "Chúng ta đi thôi"
Nói xong, nhanh hướng Lôi Thần Thiên Lao đi đến.
Đổng Tú Linh nguyên bản đối Vương Đằng Đạt có chút thúc thủ vô sách (bó tay.
com), hiện tại nhìn thấy Triệu Thụy tam nhãn hai ngữ(?) liền thuyết phục Vương Đằng Đạt, không khỏi vừa mừng vừa sợ, trong đôi mắt đẹp nhìn Triệu Thụy bắn ra một tia cảm kích.
Triệu Thụy nhìn Đổng Tú Linh cười cười, sau đó làm thủ thế, đi theo phía sau Vương Đằng Đạt hướng Lôi Thần Thiên Lao đi đến
Lôi Thần Thiên Lao phòng ngự cực kỳ sâm nghiêm.
Ngoại trừ Thiên Lao đại môn vô cùng kiên cố còn có tầng tầng đạo trạm kiểm soát, cũng có mấy danh Lôi Thần binh thủ vệ, nếu muốn đánh vào dị thường khó khăn.
May mắn đoàn người Triệu Thụy cùng Đổng Tú Linh có Vương Đằng Đạt dẫn đường, không có gặp nhiều người kiểm tra, thủ vệ trạm kiểm soát Lôi Thần binh, mắt nhắm mắt mở làm cho người đi qua.
Vượt qua mười tám trạm kiểm soát, đi vào tầng thứ năm Thiên Lao âm u ẩm ướt, đoàn người Triệu Thụy cùng Đổng Tú Linh rốt cục đi tới trước nhà giam Thiên Hằng Thành thành chủ.
Nhà giam đại môn thật dày, cũng không biết dùng kim loại cổ quái gì đúc mà thành, nhìn qua dị thường nặng nề.
Đặc biệt tiên thuật pháp trận đem đại môn nhà giam gắt gao phong ấn.
"Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, năm phút đồng hồ! Chỉ có năm phút đồng hồ thời gian, minh bạch chưa?" Vương Đằng Đạt giảm thấp thanh âm xuống, trầm mặt nhỏ giọng cảnh cáo nói.
"Biết, biết rồi, ngươi yên tâm, chúng ta không dùng đến năm phút đồng hồ đâu".
Triệu Thụy mỉm cười, nói một câu hai ý nghĩa.
Vương Đằng Đạt mặc dù mơ hồ cảm thấy Triệu Thụy mỉm cười tựa hồ có chút cổ quái, nhưng cũng không có liên tưởng đến phương diện cướp ngục.
Bởi vì, hắn cho rằng cướp ngục Lôi Thần Thiên Lao chuyện này cho dù là kẻ điên cũng không dám.
Hắn phì tụng một câu chú văn, sau đó vươn tay đặt tại pháp trận trung tâm của người gác cổng.
Đạo hắc sắc quang mang tại trung tâm pháp trận sáng lên một chút, sau đó hướng pháp trận bên cạnh khuếch tán.
Tiếng cọ xát rợn người vang lên.
Đại môn nhà giam chậm rãi hướng bên trái dời đi.
Tình cảnh bên trong nhà giam lộ ra trước mắt đám người Triệu Thụy cùng Đổng Tú Linh.
Thiên Hằng thành chủ bị bốn cái cái xiềng xích thô to khắc đầy ma văn chặt chẽ khóa tại trên tường, thân mình đầy thương tích, quần áo rách nát, trên người toàn là vết máu, hiển nhiên là bị nghiêm hình tra tấn.
Bất quá, Triệu Thụy cảm thấy được sự thống khổ Thiên Hằng thành chủ cũng không có thương tổn gì, mà là khốn thần hoàn bọc tại trên đầu của hắn.
Trên cái khốn thần hoàn kia có vòng tròn hắc khí, trực tiếp đem hồn phách thần tiên trói chặt, làm người ta thống khổ.
Bị cái khốn thần hoàn này khống chế xem như Thiên Hằng thành chủ có thần thông quảng đại cũng không làm gì được.
Đổng Tú Linh nhìn bộ dáng phụ thân bị bức thê thảm như thế, tại hốc mắt lập tức đỏ lên, nàng liều mạng che miệng lại mới không làm cho mình khóc ra thành tiếng.
Đổng Hoàn trên mặt cũng đã lộ ra vẻ phẫn nộ cùng không đành lòng.
Đổng Tú Linh chậm rãi đi vào nhà giam, đi tới trước mặt phụ thân, cố nén lệ, thấp giọng kêu: "Phụ thân.
Phụ thân, ngài tỉnh lại đi"
Thiên Hằng thành chủ từ trong hôn mê chậm rãi tỉnh dậy.
Khi hắn thấy rõ ràng người đứng trước mắt là con gái thì không khỏi kinh hãi.
"Tú Linh! Ngươi… ngươi sao lại đến đây!"
Đổng Tú Linh lại lần nữa giảm thấp thanh âm nói: "Ta tới cứu ngài đi ra ngoài"
“Không cần! Không cần!" Thiên Hằng thành chủ giãy dụa thân thể, lo lắng lắc đầu nói, "Nơi này thủ vệ sâm nghiêm, ngươi rất khó thành công! Mặt khác, xem như ngươi có thể cứu ta ra khỏi Thiên Lao, cũng không có cách nào rời đi Lôi Thần pháo đài.
Lôi Thần trong tay có mấy vạn Lôi Thần binh a! Huống chi còn có hơn một Lôi Thần khủng bố! Một khi bị Lôi Thần phát hiện là ngươi gây nên, cuồng nộ Lôi Thần nhất định sẽ đem Thiên Hằng thành san thành bình địa! Ngươi phải thay Thiên Hằng Thành trăm vạn tiên dân suy nghĩ một chút a! Tú Linh, ta tình nguyện chết cũng không nguyện gặp ngươi gặp nguy hiểm!”
“Phụ thân, ngài cứ việc yên tâm.
Chúng ta đã có kế không chỉ có có thể đem ngài cứu đi ra không lưu dấu vết, mà cũng làm cho Lôi Thần không cách nào truy tra".
Đổng Tú Linh vội vàng an ủi.
Thiên Hằng thành chủ cũng không tin, chỉ là tận tình khuyên bảo khuyên Đổng Tú Linh, không cần lo cho chuyện sống chết của hắn mà phải mạo hiểm thật lớn nguy hiểm.
"Uy! Đã đến giờ! Nhanh chạy rời đi!".
Vương Đằng Đạt đứng ở ngoài cửa thúc giục.
"Tốt! Tốt! Chúng ta lập tức đi ngay!"
Đổng Tú Linh cũng không quay đầu lại đáp một câu.
Trong lòng đang không khỏi bối rối.
Nếu không có thể thuyết phục phụ thân, phụ thân một khi không phối hợp, kế hoạch bọn họ nghĩ cách cứu viện sẽ tăng thêm ẩn số thật lớn.
Danh Sách Chương: