Sự tình đã đến nước này, cho dù Triệu Thuỵ chẳng vừa long nhưng cũng đành phải đáp ứng.
Vân Phỉ cao hứng vui vẻ bước đi, tựa hồ đã chắc mẩm rằng Triệu Thuỵ chiều sẽ gặp xui xẻo.
La Thành vác khuôn mặt béo núc còn lưu vẻ đắc ý đến trước mặt Triệu Thụy tranh công: "Lão Đại, ta cũng khá ý tứ đó chứ!"
Triệu Thuỵ dở khóc dở cười.
Huynh đệ này quả thật trượng nghĩa, nhưng trượng nghĩa một cách quá đáng.
Trước khi muốn bốc đồng thì cũng phải nên hỏi ý kiến của mình trước chứ!
Chu Vĩ nâng gọng kính, nhìn bóng lưng của tên nam sinh vai u thịt bắp, nhíu mày, tựa hồ đang nhớ lại cái gì.
Một lát sau, hắn đột nhiên búng tay một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Các ngươi đáp ứng cùng hắn đối kháng là một sai lầm to lớn! Chiều nay các ngươi gặp phiền toái lớn rồi!"
"Khoa trương quá!" La Thành liếc hắn phì(1) một cái, tỏ vẻ không tin, "tên gia hoả kia mặc dù cao một chút, cường tráng một chút, trên người cơ bắp nhiều một chút, nhưng ta cùng lão Đại hai người thay nhau xông lên, thế nào cũng sẽ có thể đánh cho hắn bò càng(2)!"
"Nếu được như vậy thì tốt rồi.
Ngươi có biết tên gia hoả đó là ai không? Hắn là Lưu Nguy! Lưu Nguy của hội(3) tự do bác kích! Ngươi hẳn là đã nghe qua danh hắn!"
"A? Không thể nào! Là hắn!" La Thành biến sắc, vẻ tự tin vừa rồi trong nháy mắt đương nhiên không còn nữa.
Danh tiếng của Lưu Nguy hắn đã nghe qua.
Lưu Nguy gia cảnh giàu có, từ sơ trung(4) đã bắt đầu luyện tập tự do bác kích.
Tự do bác kích là một loại kỹ thuật bác kích rất gần với thật chiến.
Không giống những môn như Đài Quyền Đạo(5), Nhu Đạo có rất nhiều loại ước thúc, Lưu Nguy tính tình lại hung bạo, một lời bất hòa đã động thủ đánh người.
Tuổi không lớn mà ở địa phương đã có ác danh không nhỏ.
Sau đó hắn đến Đông An.
Sau khi lên đại học, hắn bái một gã trước là quán quân toàn quốc môn tự do bác kích làm sư phó, tiến bộ lại càng thần tốc.
Khi vào năm hai, Lưu Nguy tham gia giải tự do bác kích lớn cấp tỉnh dành cho các trường đại học.
Với ưu thế tuyệt đối, hắn đã quét sạch đối thủ, đoạt được giải quán quân liên trường.
Không chỉ có vậy, vì quyền phong tàn bạo của hắn mà mấy đối thủ đều bị đánh thành trọng thương!
Cùng với một gã mãnh nam như vậy đối kháng, có lẽ sẽ không có chút hy vọng chiến thắng gì!
"Vậy …… chúng ta chiều nay sẽ không đi đi đến chỗ hẹn."
La Thành lau mấy giọt mồ hôi, tiếng gõ thôi đường đông đông vang lên(6).
Mặt mũi không quan trọng bằng cái tiểu mạng, cái đạo lý này hắn chính là phi thường hiểu rõ.
"Ngươi nha, đã quá lỗ mãn rồi.
Ta xem lão Đại căn bản là không có ý muốn cùng Lưu Nguy song đấu, mà ngươi hết lần này tới lần khác nhảy ra xung phong(7), để cả hai người đều chui vào cái bẫy." Chu Vĩ lắc đầu, thở dài, "bất quá, ngươi nếu đã đáp ứng, vậy không thể hủy ước.
Nếu không để truyền ra, mỗi ngày bị người ta chỉ vào người(8) cười nhạo, ngươi chịu được sao? Hơn nữa, dù ngươi không đi, người ta bộ không thể kiếm tới cửa? Trường học lớn bao nhiêu, tìm ngươi còn không phải dễ dàng?"
"Vậy phải làm cái gì bây giờ?" La Thành vẻ mặt như trái khổ qua.
"Đánh thì chúng ta lại không phải là đối thủ của người ta a!"
"Vậy thì cũng không hẳn." Triệu Thuỵ vỗ vỗ vai hắn, "Có lẽ Lưu Nguy cũng không lợi hại như trong những lời đồn đãi.
Nói không chừng hai chúng ta có thể đại phát thần uy, đạp cho hắn lăn trên đất, rồi dẫm lên ba chân." (ặc ặc, quá ác)
"Câu nói đùa này thật đúng là một chút cũng không cười nổi." La Thành vẻ mặt đau khổ nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ba giờ chiều, Bốn huynh đệ cùng phòng của Triệu Thuỵ toàn bộ xuất động, đúng giờ đã đến tự do bác kích đoàn.
Tự do bác kích đoàn ở đại học Đông lăng là xã đoàn có điều kiện tốt nhất trong số tất cả các xã đoàn trong trường.
Xã đoàn trường rất rộng.
Bước vào cửa lập tức sẽ thấy ở ngay chính giữa sân được xây một cái quyền đài trang trọng, mà Lưu Nguy ở trên quyền đài đang cùng người đối luyện.
Trong phòng tứ phía đầy những bao cát, các loại tạ và các loại dụng cụ tập luyện.
Không ít thành viên xã đoàn để trần cánh tay, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, mồ hôi nhễ nhại đấm đá vào bao cát, hoặc là cật lực luyện tập.
Âm thanh đánh đấm kịch liệt cùng tiếng la hét vang vọng không ngớt.
Triệu Thuỵ thoáng nhìn qua tình huống trong bác kích xã, phát hiện Vân Phỉ cũng đã đến, đang đứng bên ngoài quyền đài.
Bên cạnh còn tụ tập một đám nữ sinh, phỏng chừng đều là đồng học của nàng bị nàng lôi đến để xem náo nhiệt.
Vân Phỉ lúc này cũng đã thấy Triệu Thuỵ, lập tức rất khiêu khích hếch lên chiếc cằm thon, hừ một tiếng, rồi quay đầu qua một bên.
Dù sao nàng cũng đã kích động thành công để Lưu Nguy cùng Triệu Thuỵ quyết đấu.
Đương nhiên không cần phải làm lại cái bộ dạng(9) thân mật, nếu không thì thật sự làm khó cho Vân Đại tiểu thư nàng rồi.
Triệu Thuỵ làm như không nhìn thấy, cảm thấy thật sự là mình không đáng cùng một tiểu nha đầu ngang ngược như vậy tính toán so đo.
"Bộp bộp bộp!"
Lưu Nguy đình chỉ luyện tập, vỗ vỗ bàn tay.
Xã viên đang luyện tập bác kích bên trong xã đoàn cũng đều ngưng theo, mục quang hướng về hắn.
"Đối thủ của ta trong trận đấu chiều nay đã đến rồi!" Lưu Nguy khẽ nhếch miệng, ngạo mạn ngẩng cao đầu, đứng ở trên quyền đài, cao cao tự tại nhìn xuống bốn người Triệu Thuỵ.
Mồ hôi nhễ nhại theo từng khối từng khối cơ bắp chảy xuống, làm cho hắn toát lên vẻ hung mãnh vô song.
"Lưu Nguy! Đối thủ mà ngươi nói là bọn hắn à!" Một người trong bác kích xã hỏi một câu.
"Chính là bọn hắn!" Lưu Nguy cười đáp.
"Không phải chứ, thậm chí mấy cái tên này cũng đáng cho ngươi tự thân xuất thủ?"
"Ha ha, xui xẻo cho bọn họ rồi.
Tự nhiên đi khiêu chiến Lưu Nguy của xã đoàn chúng ta."
Có người không nhịn được cười, có chút hả hê.
"Đúng vậy, thật sự là chán sống a! Cũng không biết có nghe qua Lưu Nguy là ai không, vậy mà dám cùng hắn đối kháng!" Những người khác cũng hùa theo nói.
"Phỏng chừng sẽ bị đánh thành dạng đầu heo đây! Gọi trước xe cứu thương đi, đợi lát nữa trực tiếp tống bệnh viện cho tiện!"
"Bị đánh thành đầu heo vẫn là còn may.
Uy, Lưu Nguy, ngươi thủ hạ lưu chút tình, đừng đánh cho con người ta thành tàn phế nhé!"
Lưu Nguy nhếch mép cười lớn: "Yên tâm, sẽ không đánh cho tàn phế.
Tối đa nằm viện mười ngày nửa tháng là được rồi."
Bọn La Thành ba người bị giễu cợt trên mặt liên tục đổi sắc(10), trong lòng phi thường phẫn nộ, nhưng lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ(11); thực lực của người ta quả thật rất mạnh mẽ.
Nhưng Triệu Thuỵ so lấy mà nói, ngược lại lộ vẻ thờ ơ, như thể không vì loại khiêu khích này mà động tâm.
"Uy, đừng cứ ở đó lải nhải(12) nữa, nhanh lên một chút bắt đầu đi!" Vân Phỉ có chút mất kiên nhẫn(13) la ầm lên.
"Được! Ai lên trước?" Lưu Nguy hừ một tiếng hỏi.
"Ta …… ta lên trước!" La Thành khẽ cắn môi, vẻ mặt bi tráng hiên ngang bước lên.
Đeo quyền sáo, đầu sáo(14) vào, La Thành leo lên quyền đài.
Lưu Nguy căn bản không để hắn vào trong mắt, mà quay đầu nhìn về phía Triệu Thuỵ, vươn hữu quyền cười rất hung hăng, vẻ mặt ngang tàng kiêu ngạo.
"Bây giờ là hắn, kế tiếp chính là ngươi!"
"Ngươi có thể qua được một cửa kia của huynh đệ ta rồi hãy nói." Triệu Thuỵ hai mắt nhìn lên trần nhà, thản nhiên nói.
"Xong ngay"
Theo sau một tiếng kẻng, cuộc đối kháng đã bắt đầu.
Danh Sách Chương: