Thi Long vội vội vàng vàng đuổi tới phòng Hồ Kinh Vĩ, Hồ Kinh Vĩ lúc này đã thay y phục, chuẩn bị cùng Hồ Lâm tới phòng tiệc.
Hai đệ tử Thi gia có nhiệm vụ bảo vệ hai người đang cực lực khuyên can, muốn ngăn hai người mạo hiểm.
Thi Long vừa xông vào phòng, đã cao giọng nói: “Hồ tiên sinh, ngài không thể đi, tuyệt đối không thể đi! Hơn nữa, ngài tốt nhất nên rời khỏi chỗ này, đổi một chỗ ẩn thân bí mật hơn.
”
Hồ Kinh Vĩ lạnh nhạt hỏi: “Tình huống khẩn cấp lắm hả?”
Thi Long dùng sức gật đầu: “Hết sức nghiêm trọng, tôi đã có một đồng bạn bị giết, hơn nữa bọn tôi hoàn toàn không tìm được sát thủ đỏ.
”
“Hoàn toàn không tìm được sát thủ?”
Bốn đệ tử Thi gia kia đều nhất tề biền sắc mặt.
Vừa rồi bọn họ cảm thấy, gợn sóng linh lực của một đồng bạn biến mất, trong lòng đã có dự cảm không lành, mà hiện tại đến Thi Long có tu vi cường hãn nhất trong bọn họ không ngờ cũng không tìm được hung thủ!
Sát thủ đó không khỏi quá thần bí rồi!
Hồ Kinh Vĩ hơi trầm ngâm một chút rồi nói: “Vậy chúng ta mau rời đi, còn như dạ tiệc, không cần phải tham gia.
”
Thi Long thấy Hồ Kinh Vĩ phối hợp, lập tức phân phó một đồng bạn: “Gia Lương, ngươi đi trước, cẩn thận kiểm tra tình hình xung quanh.
”
Đệ tử tên Thi Gia Lương đó đáp ứng một tiếng, mở cửa bước ra, kiểm tra tình hình xung quanh một lần, rồi nói một tiếng an toàn.
Thi Long bèn cùng ba người còn lại đi ra ngoài.
Đùng lúc này, một cái bòng mờ mờ đột nhiên từ bóng tối nơi góc tường chớp ra, liền đó biến mất, cơ hồ không có bất cứ ai nhận ra.
“Gia Lương, sao ngươi lại đứng chắn ngay cửa vậy?”
Thi Long che chở Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm, đi lên mấy bước, không khỏi hơi kì quái hỏi.
Thi Gia Lương động tác cứng ngắc từ từ xoay người, trên mặt đầy vẻ thống khổ, đan điền khí hải thủng một lỗ lớn, máu tươi không ngừng tuôn ra từ vết thương.
“Gia Lương! Ngươi sao rồi?” Thi Long giật nảy mình, vội vàng ôm lấy Thi Gia Lương, lớn giọng hỏi: “Rốt cuộc là ai làm?”
“Bóng… bóng…” Thi Gia Lương tuôn ra hai từ rời rạc, rồi nghiêng đầu qua một bên, tắt thở, gợn sóng linh lực trên người nhanh chóng biến mất.
Thi Long và ba đệ tử còn lại nhìn đồng bạn chết đi, vẻ sợ và giận đều hiện ra.
Chỉ trong ngắn ngủi chưa tới mười phút, đã có hai đồng bạn chết trong tay sát thủ thần bí.
Hơn nữa một người trong đó lại bị giết chết ngay trước mắt họ, mà bọn họ lại hoàn toàn không phát hiện ra trước đó!
Phải biết, bọn họ đều là tu chân giả có lực lượng cường đại, đối với người bình thường, bọn họ là những nhân vật giống như thần tiên, bọn họ trước nay cũng hết sức tự tin về thực lực của mình.
Thế nhưng, bây giờ lại thần không hay quỷ không biết chết mất hai đồng bạn!
Bọn họ đột nhiên ý thức được, bọn họ đã gặp phải một loại sát thủ có thể dễ dàng trừ diệt tu chân giả
Hồ Lâm cũng cả kinh thất sắc, cô nhích lại gần cha, thử tìm sự che chở từ phía cha.
Hồ Kinh Vĩ tỏ ra thập phần trấn định, hắn ôm vai con gái, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Thế nhưng tâm tình của hắn lại trầm trọng phi thường.
Hắn rõ hơn hai hết hoàn cảnh hiểm ác trước mắt.
Đến cường giả Thi gia phái tới cũng có thể tiêu diệt không hơi không tiếng, sát thủ thần bí tiềm phục trong bóng tối có thể thấy là khủng bố cỡ nào!
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Hồ Kinh Vĩ nhìn Thi Long hỏi một câu.
Đỉnh đầu Thi Long toát ra những hạt mồ hôi li ti, hắn biết đáp án cúa mình có thể trực tiếp quyết định mệnh vận của mấy người này.
Trong lòng đấu tranh kịch liệt một phen, hắn nghiến răng nói: “Đi ra ngoài, cẩn thận một chút, ở đây chỉ có ngồi chờ chết.
”
Mấy người còn lại cảm thấy đúng là như vậy, bèn tập trung toàn bộ tinh thần, hộ vệ Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm, cẩn thận dè dặt đi ra ngoài.
Ngoài cửa là một hành lang dài, cuối hành lang có một cầu thang hình xoắn ốc, bóng đèn trên trần nhà không biết xảy ra vấn đề gì, thỉnh thoảng chớp tắt, chiếu hành lang thành lúc sáng lúc tối.
Thi Long lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra linh kiếm có tia chớp quấn quanh, đi ở đầu tiên, đồng thời ánh mắt quét khắp xung quanh, không bỏ qua bất cứ chỗ nhỏ nhặt nào.
Cho dù như vậy, Thi Long vẫn không phát hiện bất cứ tung tích nào của địch nhân.
Thế nhưng, càng như vậy, Thi Long càng lo lắng, sát thủ trong bóng tối đáng sợ hơn địch nhân ngoài sáng nhiều.
Sáu người kéo căng thần kinh, cẩn thận dè dặt đi lên trước, mắt thấy sắp tới cầu thang, đèn trên đầu đột nhiên tắt mất mấy ngọn.
Trong khoảnh khắc khi đèn tắt, một bóng đen đậm đặc từ góc tường đột nhiên bắn ra, từ phía sau bổ thẳng tới đệ tử Thi gia đang hộ vệ Hồ Kinh Vĩ.
Tiếng kêu thảm thê lương liền vang lên.
Ngoại trừ Thi Long ra, ba đệ tử Thi gia còn lại đều đầu lìa khỏi cổ cơ hồ trong chớp mắt!
Thi Long lần đầu tiên thấy rõ hình dạng tên sát thủ này.
Nói cho chính xác, sát thủ này không phải là người, mà là một cái bóng hình người như tờ giấy, trong tay cầm một con dao găm như cái bóng, trên con dao găm còn mang theo vài vết máu đỏ thẫm.
Nếu không tận mắt chứng kiến, rất khó tưởng tưởng ra bằng vào một dao găm không có thực thể như vậy cũng có thể giết người, hơn nữa còn giết mấy tu chân giả thực lực cường hãn!
Tên sát thủ đó đứng cạnh bọn họ như vậy, chân nối liền với bóng tối do đèn tạo ra, tạo cho người ta một cảm giác không chân thực mãnh liệt.
Đảo mắt, lại tổn thất ba đồng bạn, trong lòng Thi Long vừa bi thống vừa phẫn nộ.
Hắn cơ hồ không suy nghĩ, vung tay lên, sử dụng linh kiếm, bắn về phía sát thủ.
Linh kiếm mang theo tia chớp, nhanh chóng xuyên qua ngực sát thủ, đánh bức tường sau lưng hắn nát vụn.
Nhưng hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, thanh kiếm tia chớp đó không tạo thành vết thương nào trên thân thể hắn.
“Đây… đây là quái vật gì?” Cho dù nãy giờ Hồ Kinh Vĩ cố sức giữ trấn định, bây giờ trên mặt cũng không khỏi biến sắc.
“Ám ảnh thích khách! Là ám ảnh thích khách!” Thi Long lúc này cuối cùng cũng nhận ra lai lịch của sát thủ này.
Tim hắn liền “lộp bộp” một tiếng, chìm xuống phía dưới.
Ám ảnh thích khách là sát thủ cường đại mà thần bí trong Sơn Lão ám sát đoàn, thần xuất quỷ một, giết người vô hình.
Hắn vốn cho rằng, đó chỉ là một truyền thuyết, trước giờ chưa từng quan tâm.
Không ngờ truyền thuyết đó lại biến thành hiện thực, hơn nữa còn xảy ra trước mặt hắn.
Ám ảnh thích khách này không chỉ ngụy bí đáng sợ như trong truyền thuyết, thậm chí còn muốn đáng sợ hơn!
Thi Long không khỏi dâng lên trong lòng cảm giác bất lực, hắn không cách nào chiến thắng thích khách đáng sợ này!
Trong khi Thi Long tuyệt vọng, một cổ chân khí cường đại, giống như sao băng ngoài vũ trụ, đập thẳng xuống, đập xuống ngay trước mặt Ám ảnh thích khách.
Liền đó một tiếng động vang to lên, cả tòa biệt thự đều lắc lư một cái.
Lực lượng to lớn đập gạch đá của biệt thự thành bột mịn, bay lên trên không, bao phủ cả không gian, ngăn chặn tầm nhìn của Ám ảnh thích khách.
Liền đó, một luồng sức hút to lớn hút ba người Thi Long, Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm bay ra cửa sổ, bay tới trên bãi cỏ ngoài biệt thự mới ngừng lại.
Chưa hoàn hồn, nhìn theo hướng sức hút, chỉ thấy trên ngọn cây có một người thần bí mang mặt nạ bạc đang đứng.
Bên cạnh người thần bí đó lơ lửng một quả cầu màu đen, đang tán phát ra quang mang mờ mờ.
Rất hiển nhiên, chính người này đã cứu tính mạng bọn họ.
Hồ Kinh Vĩ chỉ cảm thấy chuyện xảy ra đêm nay càng lúc càng ly kì.
Sát thủ cái bóng ngụy bí ấy muốn lấy mạng bọn họ, mà một người mang mặt nạ bạc còn thần bí hơn, lại muốn cứu mạng bọn họ!
Điều duy nhất hắn lo lắng là người mang mặt nạ bạc này có phải là đối thủ của thích khách không.
Hồ Lâm lúc này đã ngẩng đầu lên nhìn người mang mặt nạ bạc, không biết vì sao, cô có một loại tín nhiệm kì lạ với người mang mặt nạ bạc này, dường như đoán định người mang mặt nạ bạc này có thể giải cứu bọn cô ra khỏi nguy hiểm!
Triệu Thụy đứng trên ngọn cây, lạnh lùng nhìn tên ám ảnh thích khách bên dưới, trong mắt hàn mang lấp lóe.
Vừa rồi hắn tìm kiếm thích khách khắp nơi trong Hồ phủ, không có kết quả, mãi tới khi ám ảnh thích khách giết đệ tử Thi gia, sản sinh ra gợn sóng linh lực, mới xác định được vị trí của ám ảnh thích khách, vội vàng đuổi tới.
Cho dù như vậy, hắn cũng không khỏi chậm một bước, ám ảnh thích khách lại thích sát bốn đệ tử Thi gia.
Ám ảnh thích khách của Sơn Lão ám sát đoàn xác thật rất khó chơi.
Không có hình thể, chỉ là một cái bóng, đừng nói công kích bình thường, thậm chí Ma Trọng Lực cầu của hắn cũng không có bất cứ hiệu quả nào với ám ảnh thích khách!
Ma Trọng Lực cầu không có hiệu quả với một cái bóng, trong đầu Triệu Thụy nhanh chóng suy nghĩ, phải làm sao đối phó với những ám ảnh thích khách ngụy bí này.
Bất quá, ám ảnh thích khách lại tịnh không cho Triệu Thụy nhiều thời gian suy nghĩ như vậy.
Hắn chăm chăm nhìn Triệu Thụy, trong hai mắt hung quang lóe lên, cả người dán trên mặt đất, lướt về phía Triệu Thụy.
Ba người Thi Long và Hồ Kinh Vĩ chỉ thấy một cái bóng đen trượt qua trước mặt họ, dùng tốc độ cực nhanh trượt lên cây, chớp mắt đã sắp chạm tới mũi chân Triệu Thụy.
Dao găm trong tay Ám ảnh thích khách đã giơ cao lên.
“Cẩn thận!” Hồ Lâm không nhịn được kinh hô lên.
Người mang mặt nạ bạc này là hi vọng sinh tồn cuối cùng của bọn họ, nếu người mang mặt nạ bạc này cũng bị ám ảnh thích khách giết chết, vậy bọn họ khó thoát khỏi kiếp này.
Lúc này, mũi chân Triệu Thụy hơi dùng lực, nhấn vào ngọn cây, cả người đằng không bay lên, bay lên không trung.
Con dao găm đó lướt sát giày Triệu Thụy, vô thanh vô tức cắt qua, nếu như chậm nửa giây, ám ảnh chủy thủ đã cắt lìa chân Triệu Thụy rồi!
“Hiểm thật!” Hồ Lâm lau mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy chiến đấu giữa hai quái nhân này mỗi bước đều kinh tâm, hung hiểm dị thường.
Thi Long trái lại không lo lắng như Hồ Lâm, hắn đã đoán ra thân phận của người mang mặt nạ bạc này, biết với thực lực của người mang mặt nạ bạc sẽ không dễ dàng bị giết như vậy.
Ám ảnh thích khách một kích không trúng, hung hăng trừng Triệu Thụy một cái, rồi nhanh chóng từ trên cây trượt xuống mặt đất, chìm vào bóng tối.
Triệu Thụy hơi ngạc nhiên, không biết thích khách tại sao lại bỏ qua việc thích sát.
Bất quá, hơi suy nghĩ một chút, hắn đã minh bạch, ám ảnh thích khách cần phải có vật để bám vào mới tồn tại được.
Nếu không có bất cứ vật nào để bám vào, trực tiếp bay lên không, ám ảnh thích khách sẽ sụp đổ tan rã!
Nghĩ thông chỗ này, trong lòng Triệu Thụy lờ mờ có một kế hoạch đối phó với ám ảnh thích khách.
Danh Sách Chương: