Vì để đối phương không phát hiện ra mình, Triệu Thụy và Đôn Triệt cố sức thu liễm khí tức, theo sau cách xa mấy tu chân giả đó, chỉ dùng cảm giác khóa chặt lấy vị trí bọn họ.
Bám theo một hồi, mấy tu chân giả đó ngừng lại phía trước cách hơn một ngàn mét.
Bọn họ lượn lờ quanh đó một chút, gơn sóng linh lực trên người đột nhiên biến mất không chút vết tích, không cách nào thăm dò ra được!
Dường như có một lực lượng vô hình hoàn toàn ngăn trở cảm giác của Triệu Thụy.
Trong lòng Triệu Thụy chợt động, biết được địa phương mà mấy tu chân giả đó biến mất rất có khả năng là cửa vào di tích Long Cung.
Hắn gọi Đôn Triệt một tiếng, rồi tăng nhanh tốc độ bơi về phía đó.
Mấy phút sau, hai người tới nơi mấy tu chân giả đó biến mất.
Đó là một dãy núi to lớn dưới đáy biển, liên tục nhấp nhô, khí thế hùng vĩ, nhưng chẳng giống chút nào với Long Cung trong ấn tượng của hai người, thậm chí đến di tích tương tự với Long Cung cũng chẳng thấy.
“Di tích của Long Cung thực sự ở chỗ này sao?” Đôn Triệt hơi hoài nghi truyền âm hỏi.
Triệu Thụy bình tĩnh đáp: “Hẳn là ở đây, nếu không những tu chân giả đó cũng không vô duyên vô cớ biến mất.
Nhất định là có loại kết giới cường đại nào đó ngăn cách cảm giác của chúng ta.
Gần đây hẳn là có cửa vào Long Cung mới đúng.”
“Vậy chúng ta tìm kĩ thử xem.”
Đôn Triệt nói xong, bèn cẩn thận tìm quanh dãy núi dưới đáy biển.
Hai người cẩn thận tìm một hồi, tìm từ đỉnh núi cao tới ngàn mét xuống dưới chân núi, lại không có bất cứ phát hiện gì.
Đang lúc nghi hoặc, Đôn Triệt đột nhiên chỉ một chỗ nham thạch nhô ra giữa sườn núi, truyền âm nói: “Triệu Thụy huynh đệ nhìn tảng nham thạch kìa! Trên đó dường như có pháp trận kì quái.”
Triệu Thụy vội vàng bơi qua, xem kĩ một hồi, trên nham thạch quả thật có khắc một pháp trận cổ đại hết sức tinh xảo.
Chính giữa pháp trận có khắc một con ngũ trảo thần long uy mãnh sống động như thật.
Triệu Thụy từng đọc qua về tu chân pháp trận, nhanh chóng nhận ra pháp trận này thuộc về long tộc cổ đại, tên là Thần Long Tỏa Hộ Trận.
Pháp trận này tuy cổ xưa nhưng tịnh không khó mở ra.
Triệu Thụy chẳng mất bao nhiêu thời gian đã mở Thần Long Tỏa Hộ Trận ra.
Pháp trận vừa mở, một thanh âm buồn bã vang lên, tảng đá to lớn đó từ từ trượt sang một bên, một thông đạo đen ngòm xuất hiện trước mắt Triệu Thụy và Đôn Triệt.
Đôn Triệt thò cổ, trợn to mắt muốn nhìn rõ xem bên trong có gì.
Đột nhiên, một sức hút to lớn từ bên trong tuôn ra hút cả Đôn Triệt và Triệu Thụy vào.
Chờ bóng dáng hai người bị bóng tối trong thông đạo nuốt mất, tảng đá đó mới ầm ầm dịch chuyển lại chỗ cũ lấp kín cửa thông đạo.
Triệu Thụy và Đôn Triệt bị hút vào thông đạo, liền bị hút trượt nhanh xuống phía dưới.
Thông đạo rất đen rất tối, cho dù mở to mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong phạm vi mười mét xung quanh.
Cũng may trong thông đạo này tựa hồ không có nguy hiểm gì, hai người bị hút trượt thẳng xuống dưới tịnh không bị tập kích.
Thông đạo vừa tối vừa dài, hai người bị hút trượt xuống mười mấy phút vẫn chưa tiếp xúc với mặt đất.
“Triệu Thụy huynh đệ, chúng ta rốt cuộc mất bao lâu mới rơi xuống đất?” Đôn Triệt ồm ồm hỏi.
Triệu Thụy định mở miệng, thân thể của hắn dưới tác dụng của sức hút đã rẽ ngoặt chín mươi độ, thông đạo đã kết thúc.
Hai người chỉ thấy trước mắt sáng lên, sau đó hai chân giẫm lên mặt đất rắn chắc.
“Cuối cùng cũng xuống tới đất.” Đôn Triệt thở ra một hơi, rồi cùng Triệu Thụy đánh giá cẩn thận hoàn cảnh xung quanh.
Hai người phát hiện xung quanh không ngờ lại đầy những cây san hô cao tới mấy mét, dày đặc như rừng mưa nhiệt đới, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu cây.
Hai người đang ở trong rừng san hô rộng rãi này.
Một cái lồng thạch anh cực lớn nằm cách ngàn mét phía trên đầu họ.
Cái lồng thạch anh to lớn như vậy, có thể thấy diện tích che phủ của nó nhất định rộng lớn phi thường.
“Triệu Thụy huynh đệ, chúng ta đang ở đâu vậy? Là Long Cung sao?” Đôn Triệt ngây thơ hỏi.
Triệu Thụy tuy chưa từng tới Long Cung, nhưng theo những thần thoại truyền thuyết đã từng nghe, hắn gần như xác định, đây chính là Long Cung rồi.
Hắn bèn đáp: “Hẳn là vậy đấy.”
Đôn Triệt càu nhàu: “Hẳn là? Thì ra ngươi cũng chẳng chắc chắn.”
Triệu Thụy lười để ý tới hắn, bèn tỏa cảm giác ra, bắt đầu cẩn thận thăm dò tình hình xung quanh.
Vừa đặt chân đến, chẳng ai dám chắc xung quanh có ẩn nấp nguy hiểm gì không.
Cảm giác nhanh chóng trải rộng ra, hoàn cảnh xung quanh hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện ra, cách mình không tới ngàn mét có sáu tu chân giả.
Trong đó có hai người là Hợp Thể kì, dường như có địa vị lãnh đạo, bốn người còn lại là Phân Thần kì tu chân giả, dường như là thủ hạ của hai người đó, đối với hai người đó thập phần cung kính.
Triệu Thụy cẩn thận đánh giá hai tu chân giả Hợp Thể kì đó, trong đó có một người mặt chữ quốc, tóc bạc râu bạc, mặt mày gầy guộc, xem ra tương đối hòa thiện.
Người còn lại đầu vuông tai lớn, miệng rộng mũi sư tử, mặt mày dữ tợn, xem ra thập phần hung ác.
Triệu Thụy đang chuẩn bị tiến lên một bước quan sát, người trung niên tóc bạc râu bạc đó dường như phát hiện ra điều gì, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt, nói: “Không biết là đạo hữu phái nào ở trong rừng san hô đó? Có thể ra gặp mặt một lần được không?”
Triệu Thụy biết người trung niên tóc bạc râu bạc đó đã phát hiện ra sự tồn tại của mình, bèn không ẩn giấu thân hình nữa, dẫn Đôn Triệt bước tới.
Triệu Thụy và Đôn Triệt vừa hiện thân, sáu người mười hai ánh mắt đồng loạt tập trung lên hai người, quét lên quét xuống mấy lượt, cẩn thận đánh giá.
Triệu Thụy mặc kệ cho họ đánh giá, trong miệng lại hỏi: “Không biết cao tính đại danh của mấy đạo hữu? Đến từ tông phái nào?”
Tu chân giả tóc bạc râu bạc đáp: “Chúng ta đến từ Ma tông.
Ta là một trong Lục đạo Ma sư, Lý Vĩnh Triết, vị bên cạnh ta là Lục đạo Ma sư Tra Phi Hùng.
Bốn người còn lại đều là đệ tử Ma tông.”
Ma tông?
Triệu Thụy vừa nghe, không khỏi hơi giật mình.
Ma tông là một trong bốn tông phái lớn của tu chân giới, cũng là tông phái thần bí nhất.
Thực lực của Ma tông sâu không thể dò, cường giả như mây.
Sáu người Đạo Ma sư đều là cường giả nhất lưu trong tu chân giới, đều đã đạt tới cảnh giới Hợp Thể kì, gần như chiếm một nửa số cường giả Hợp Thể kì trong tu chân giới!
Còn như Ma đế lãnh tụ của tông, lại càng thần bí cường đại, tu vi đã đạt tới Đại Thừa kì, là một trong Tứ đại đỉnh phong cường giả trong tu chân giới!
Theo lời lưu truyền trong tu chân giới, thực lực của Ma tông đúng ra là môn phái cường đại nhất trong tu chân giới, cho dù Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo xưng hùng xưng bá hiện nay cũng có chỗ không bằng.
Chỉ là Ma tông trước này trầm lặng thần bí, cho nên bình thường rất hiếm thấy tung tích của đệ tử Ma tông.
Còn như Lục đạo Ma sư, là những ma nhân có địa vị cao nhất trừ Ma đế, lại càng khó gặp.
Triệu Thụy không ngờ mình ở đây lại gặp một lúc hai vị Lục đạo Ma sư!
Trong khi Triệu Thụy giật mình, Ma sư Lý Vĩnh Triết đã mở lời:
“Hai vị đạo hữu tu vi tinh thâm, khiến người ta tán thán.
Chỉ là sao trước giờ ta không biết tu chân giới đột nhiên có thêm hai vị cường giả như vậy? Hai vị tên là gì?”
“Ta là Triệu Thụy, đây là Đôn Triệt, huynh đệ của ta.” Triệu Thụy thấy đối phương biểu hiện tương đối hòa thiện, bèn trả lời hết sức hữu lễ.
“Thì ra là hai vị đạo hữu Triệu Thụy và Đôn Triệt.” Lý Ma sư cười hòa thiện, gật gật đầu “Không biết hai vị đến từ môn phái nào?”
Triệu Thụy đáp: “Không môn không phái.”
“Không môn không phái?” Lý Vĩnh Triết thêm phần hứng thú, lại đánh giá hai người mấy lần, dụ dỗ: “Không biết hai vị có hứng thú gia nhập vào Ma tông bọn ta không? Với tu vi của hai vị, Ma tông sẽ không xem nhẹ.”
Triệu Thụy cười nói: “Xin lỗi, hai huynh đệ chúng tôi đã quen tự do tản mạn, không thích chịu ước thúc.
Bất quá, vẫn đa tạ ý tốt của ngài.”
Ma sư Lý Vĩnh Triết vốn chẳng cho rằng hai cường giả như Triệu Thụy và Đôn Triệt lại tùy tùy tiện tiện gia nhập Ma tông, ông ta bất quá chỉ hỏi thử thôi.
Cho nên, khi Triệu Thụy cự tuyệt, ông ta tịnh không cảm thấy có gì thất vọng.
Thế là, Lý Vĩnh Triết cười cười, đổi chủ đề: “Hai vị tới di tích Long Cung là để tầm bảo sao?”
“Chủ yếu là vị huynh đệ này muốn tới xem thử di tích Long Cung.” Triệu Thụy nói vẻ bất lực “Có bảo vật tự nhiên là tốt nhất, không có bảo vật cũng không có gì đáng tiếc.”
Lý Vĩnh Triết thấy Triệu Thụy phóng khoáng như vậy, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm với hắn.
Thế nhưng, sắc mặt của vị Ma sư Tra Phi Hùng còn lại thì càng lúc càng khó coi, càng lúc càng âm trầm.
Chờ tới khi cuộc nói chuyện giữa Triệu Thụy và Lý Vĩnh Triết có kẽ hở, Tra Phi Hùng lạnh lùng mở miệng: “Triệu Thụy! Ngươi chính là Triệu Thụy đến từ Đông An à?”
Triệu Thụy hơi ngẩn ra, tuy tu vi của hắn đã đạt tới trình độ của cường giả nhất lưu trong tu chân giới, nhưng dưới tình huống hắn cố ý giữ im lặng, tên của hắn tịnh không có gì vang dội trên tu chân giới.
Người biết xuất thân của hắn, đã ít lại càng ít, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng, vị Ma sư của Ma tông trước giờ chưa từng gặp mặt này lại một lời nói toạc thân thế lai lịch của hắn, làm sao không khiến hắn cảm thấy kinh ngạc?
“Ngài là vị nào? Sao lại biết tôi xuất thân từ Đông An?” Triệu Thụy bèn hỏi.
Tra Phi Hùng hung ác nhìn chằm chằm Triệu Thụy, mặt đầy sát khí, bộ dạng hận không thể tiến lên xé xác Triệu Thụy thành vạn mảnh: “Ta là tổ tiên 17 đời của Đông An Tra gia mà ngươi đã diệt!”
Triệu Thụy hết sức bất ngờ, không ngờ Đông An Tra gia lại có một vị tổ tiên tu vi cường đại như vậy!
Hơn nữa còn nằm trong Lục đạo Ma sư của Ma tông!
Nhưng hắn không rõ là, Tra Phi Hùng đã có thực lực cường đại như vậy, lại có chỗ dựa cường đại như vậy, khi xưa muốn diệt Vân gia, thậm chí giết chết mình, đều dễ như trở bàn tay, cớ sao tới nay vẫn không có chút động tĩnh nào?
Đang lúc nghi hoặc, chỉ nghe Tra Phi Hùng oán độc nói: “Đông An Tra gia là con cháu trực hệ của ta, ngươi lại giết hậu bối của ta, hoàn toàn hủy diệt Tra gia của ta! Nếu không phải ta vốn luôn bế quan, tin tức tắc nghẽn, nếu không phải Ma tông giới luật sâm nghiêm, ta đã sớm đem ngươi và Đông An Vân gia đập thành tro bụi rồi!
Hôm nay ngươi đã tự tìm tới cửa, đó tự nhiên là tốt nhất!
Ta phải khiến ngươi xương cốt thành tro, mới giải được nỗi hận trong lòng ta!”
Nói xong, Tra Phi Hùng xông tới Triệu Thụy, chuẩn bị động thủ!
Danh Sách Chương: