Triệu Thụy cùng Hồ Lâm rời khỏi sòng bạc, lên xe.
Do đây là thời điểm đặc biệt, bảo vệ mà Hồ Lâm mang tới tương đối nhiều, đủ ngồi bốn chiếc xe.
Triệu Thụy và Hồ Lâm ngồi trên chiếc xe thứ ba, ngồi trước là tài xế và đội trưởng bảo vệ Vu Tùng.
Vu Tùng là một nam tử tháo vác khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc nhọn, tuy đã vào tuổi bất hoặc, cơ bắp trên người vẫn săn chắc, nhìn không ra chút già cả nào.
Lúc Triệu Thụy ngồi nói chuyện phiếm với Hồ Lâm trên xe được biết, Vu Tùng này là tâm phúc của phụ thân Hồ Kinh Vĩ của cô, rất được tín nhiệm, bình thường không rời một bước, lần này vì chuyện quá nghiêm trọng, cho nên mới phái ra bảo vệ Hồ Lâm.
Từ đó Triệu Thụy mới biết sự nghiêm trọng của tình hình và sự cưng chiều của Hồ Kinh Vĩ đối với Hồ Lâm.
Hai người nói chuyện lan man, đội xe chạy được hơn hai mươi phút thì rẽ vào đường Đồng Khánh.
Đường Đồng Khánh hơi chật, hai làn xe, thường bị kẹt xe.
Bất quá bây giờ không phải giờ đi làm hay tan tầm, không phải cao điểm giao thông, cho nên xác suất kẹt xe hơi thấp.
Ngoài ra, đi đường này tới trường đua ngựa, có thể đỡ được rất nhiều đường vòng, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Triệu Thụy ngồi trong xe, nhìn qua cửa sổ ra ngoài, người đi trên đường cũng không nhiều lắm.
Một đôi vợ chồng hai mươi mấy tuổi, mang túi xách, dắt con chó nhỏ, chậm rãi đi dạo.
Năm nam nữ thanh niên mười mấy tuổi đứng bên đường cao giọng cười nói, trên tay cầm túi quá vặt to, tựa hồ vừa từ siêu thị ra, đang đợi xe.
Bốn công nhân vệ sinh đang bận phân loại rác ở xe rác bên đường.
Cả con đường tỏ ra bình tĩnh và an nhàn.
Bất quá, Triệu Thụy lại cảm thấy hoàn cảnh hiện tại của hắn chẳng an nhàn gì.
Bởi vì nữ nhân lãnh diễm tuyệt luân Hồ Lâm này đang ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng quét tới quét lui trên người hắn.
Triệu Thụy tuy tạm thời không lo thân phận của mình bị Hồ Lâm vạch trần, nhưng hắn biết trực giác của nữ nhân có lúc cũng hết sức đáng sợ.
Nói không cẩn thận, lộ ra kẽ hở đâu đó, vậy thì không hay rồi.
Hồ Lâm tịnh không nói, chỉ dùng một đôi mắt đẹp không ngừng đánh giá Triệu Thụy, ánh mắt như lưỡi dao, hận không thể xuyên qua da thịt cơ bắp nhìn vào ngũ tạng lục phủ của hắn.
Triệu Thụy cảm thấy không khí trong xe hơi ngột ngạt, đang chuẩn bị tìm đề tài phá tan sự yên tĩnh.
Chính vào lúc này, đội xe đột nhiên dừng lại.
Chuyện gì vậy?
Triệu Thụy nhìn ra ngoài, nguyên lai là khi xe rác trở đầu, chạm vào cửa chiếc xe thứ nhất, làm cửa xe lõm vào.
Ba bảo vệ trên xe thứ nhất xuống xe, kiểm tra tình hình tổn hại của xe, rồi tức giận đùng đùng đi tới trước mấy công nhân vệ sinh, nghiêm giọng nói: “Các ngươi sao lại trở đầu! Không thấy đoàn xe đang đi qua sao? Lại đụng xe bọn ta thành ra thế này! Các ngươi có biết đây là đoàn xe của ai không? Đây là đoàn xe của Lâm tiểu thư đó!”
Năm công nhân vệ sinh vừa nhìn thấy tình hình này, tựa hồ đều bị dọa khiếp, tới nói cũng không nói nổi.
Chỉ có một công nhân vệ sinh ba mươi mấy tuổi đen thui ốm nhách, xem ra cũng có từng trải, vội vàng rối rít cung kính xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi thật sự không cố ý, chúng tôi chấp nhận bồi thường!”
“Bồi thường? Bồi thường kiểu gì! Các ngươi bồi thường được sao?” một bảo vệ tiếp tục lớn giọng chửi rủa.
Công nhân vệ sinh đen gầy đó hơi khom người, sợ hãi rụt rè tiến lên hai bước, đột nhiên ngẩng đầu lên, cười cười vẻ hơi ngụy dị: “Đương nhiên bồi thường được.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn móc từ sau lưng ra một khẩu súng lục nòng lớn, chĩa vào ba bảo vệ nhanh như chớp, bóp cò.
Ba tiếng súng “đùng đùng đùng” vang lên, mi tâm ba bảo vệ xuất hiện ba lỗ đạn trong chớp mắt, đến rên cũng không kịp rên một tiếng, đã ngã ra đất, biến thành ba cái thi thể.
Cơ hồ đồng thời, mấy công nhân vệ sinh còn lại đều nhanh chóng rút vũ khí từ trên xe rác ra.
Không chỉ như vậy, những thanh niên dang chờ xe, vợ chồng dắt chó, đều vứt bỏ đồ đạc trong tay, rút ra súng ống đã giấu sẵn, bắt đầu tiến hành công kích đội xe của Hồ Lâm.
Đạn bắn ra dày đặc như mưa, trút xuống đoàn xe của Hồ Lâm.
Tài xế chiếc xe đầu tiên bị bắn thành tổ ong trong chớp mắt.
Con đường vừa rồi còn bình tĩnh, đảo mắt đã biến thành chiến trường máu tanh.
Biến hóa này đến thật quá nhanh, nhanh đến mức cơ hồ mọi người đều không kịp phản ứng!
Bất quá, những bảo vệ của Hồ Lâm này đều là những quân nhân giải ngũ từng trải qua chiến trường, những lính đánh thuê được Hồ Kinh Vĩ trả giá cao, rất nhanh đã có phản ứng, vừa rút súng phản kích, vừa la lớn:
“Phục kích! Chúng ta trúng phục kích rồi!”
“Tổ 1 đã bị diệt hoàn toàn!”
“Tổ 2, tổ 3 lấy xe làm lá chắn, tiến hành phòng ngự phản kích, tổ 4 bảo vệ Lâm tiểu thư rời đi!” Đội trưởng bảo vệ Vu Tùng ngồi cùng xe với Hồ Lâm, Triệu Thụy, ngồi trong xe, hết sức bình tĩnh hạ lệnh cho nhân viên bên dưới.
Hắn từng là một lính đánh thuê thân kinh bách chiến, chiến tranh tàn khốc sớm đã huấn luyện thần kinh hắn cứng rắn như sắt thép.
Tuy hiện tại gặp phải tập kích bất ngờ, nhưng hắn cũng không cảm thấy kinh hoảng.
Càng huống chi, chiếc BMW mà hắn ngồi là xe chống đạn đặc biệt được đặt hàng ở công ti BMW, tiêu chuẩn chống đạn đã đạt tới mức xe chống đạn cấp 6 ở châu Âu, có thể chống được AK47 bắn cự ly gần!
Chính vì như vậy, Hồ Lâm tuy tỏ ra hơi sợ hãi, nhưng tịnh không kinh hoảng thất thố, chí ít trên mặt cũng duy trì trấn định.
Còn như Triệu Thụy, càng không để loại tập kích này vào mắt, thần sắc bình thường.
Hắn nhìn qua cửa kính xe ra ngoài, lại giống như xem phim súng ống của Hollywood!
Vu Tùng nhìn Triệu Thụy một cái, hơi kinh dị với vẻ trấn định của hắn, nhưng không nói gì.
Bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện đó.
“Xe số 4, lui ra sau! Lui mau! Nhường đường cho xe số 3!” Hắn tiếp tục hạ lệnh.
Tiếng nói của Vu Tùng còn chưa kịp dứt, một tiếng “Ầm” vang lên, thùng xăng xe số 4 trúng đạn, cả xe liền hóa thành một quả cầu lửa, bốn bảo vệ nấp sau xe, có hai tử vong tại chỗ, hai người kia kịp chớp thời cơ lăn ra, tránh được một kiếp.
Chiếc xe bùng nổ bốc cháy liền chắn bít hết đường lui.
“***!” Vu Tùng không nhịn được chửi một câu, lấy súng tiểu liên từ ngăn bí mật trong xe ra, rồi xoay đầu nói với Hồ Lâm: “Đại tiểu thư, cô ở lại trong xe đi, tôi ra chi viện.”
Nói xong, cùng tài xế xuống xe, tham gia vào cuộc đấu súng.
Lưỡi lửa từ họng tiểu liên phun ra, tiếng súng tạch tạch liên miên bất tuyệt như trúc nổ.
Cuộc đấu súng của hai bên càng nổ ra càng kịch liệt, thỉnh thoảng có đạn lạc bay vào cửa hiệu hai bên đường, bắn những hàng hóa bày trong đó tan nát cả.
Nhân viên và khách hàng trong các cửa hiệu kinh hoảng muốn chết, vội vàng nằm xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.
Có một số người hơi lớn gan một chút thì hạ cửa cuốn xuống, rồi gọi điện thoại cho cảnh sát.
Sau khi cuộc chiến kéo dài khoảng hai ba chục phút, lại có một bảo vệ vong mạng trong cuộc chiến.
Bất quá, phe phục kích do không có vật chắn tốt, tử vong càng thảm trọng hơn.
Sát thủ cải trang thành công nhân vệ sinh, toàn bộ đều bị bắn thành cái sàng.
Sát thủ cải trang thành người chờ xe cũng chỉ còn lại hai người.
Đôi vợ chồng giả dắt chó kia trái lại không bị thương, nấp trong một cửa hiệu bên đường, không ngừng bắn ra bên ngoài.
Hiện tại, về nhân số và hỏa lực, bên bảo vệ chiếm thượng phong, dần dần áp chế bên sát thủ xuống.
Bốn sát thủ cuối cùng bắt đầu có ý thoái lui.
Bọn chúng hết sức rõ ràng, lần phục kích này đã thất bại, có thể sống sót rời đi đã là vạn hạnh.
Vu Tùng tịnh không hạ lệnh truy kích, đó tịnh không phải là nhiệm vụ của họ, nhiệm vụ duy nhất của họ chính là bảo vệ sự an toàn của Hồ Lâm, còn như tìm kiếm lũ tập kích cho tới kẻ chủ mưu đằng sau, có thể chờ Hồ Lâm về tới nhà an toàn đã rồi hãy nói.
Càng huống chi, tiếng còi cảnh sát chói tai đã vang lên đằng xa, hiển nhiên là cảnh sát đã tiếp được báo cáo, đang đuổi tới bên này.
Nếu như bị cảnh sát tóm được hiện hình, lại trải qua truyền thông phóng đại, sẽ là một đả kích nghiêm trọng đối với danh dự của Hồ thị gia tộc.
“Đừng quản bốn tên sát thủ đó, thanh trừ chướng ngại trên đường.
Bảo vệ Lâm tiểu thư rời đi!” Vu Tùng ra lệnh cho thủ hạ.
Tiếng súng bên phe Hồ Lâm liền yếu xuống.
Bốn sát thủ thấy tình hình, hết sức hiểu ý đình chỉ xạ kích, bắt đầu nhanh chóng rút lui.
“Vu Tùng, chúng ta chết mất bao nhiêu?” Hồ Lâm chờ tới lúc Vu Tùng trở về trong xe mới hỏi.
“Bảy người.”
Giọng Vu Tùng có hơi trầm thấp.
Tổng cộng mười hai bảo vệ, chết mất bảy người, không thể không nói là thương vong thảm trọng.
Những bảo vệ này đều là tinh nhuệ trong gia tộc, chết một thiếu một, muốn bồi dưỡng lại, hết sức không dễ dàng.
Đối mặt với thương vong thảm trọng như vậy, đội trưởng bảo vệ hắn, ít nhiều gì cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
“Dưới tập kích có kế hoạch cẩn thận như vậy, chúng ta có thể sống sót đã là vạn hạnh.
Thủ hạ của ngươi rất anh dũng, ngươi chỉ huy cũng phi thường chính xác.” Hồ Lâm khen ngợi một câu “Chờ chúng ta trở về nhà rồi, ta sẽ thật tình báo cáo với cha.”
“Cảm ơn đại tiểu thư.” Vu Tùng cảm ơn một câu, đang chuẩn bị cho tài xế chạy xe, chính vào lúc này, mấy tiếng kêu thảm thê lương vang lên ở không xa.
Liền đó, bốn tiếng “bịch bịch” vang lên, bốn thi thể bay tới như đạn pháo, với lực đạo cực lớn, đập mạnh lên kính chắn gió.
Cửa kính đến đạn súng AK cũng có thể ngăn được, lập tức vỡ nát!
Cho dù Vu Tùng tâm trí kiên định, trên mặt cũng không khỏi biến sắc.
Hắn đã nhận ra, bốn thi thể này chính là bốn sát thủ vừa mới chạy thoát!
Rốt cuộc là người nào tiêu diệt bốn người này?
Rốt cuộc là lực đạo nào lại cung cấp cho bốn thi thể này động năng lớn như vậy, đến kính chỗng đạn cũng đụng vỡ được!
Vu Tùng đang nghĩ vậy, một tiếng rít bén nhọn đột nhiên vang lên.
Tiếp đó, một bóng đen từ trên đỉnh cao ốc bảy tầng bên đường rơi xuống, rơi đến trên chiếc xe phía trước.
Nóc xe đó liền thủng một lỗ lớn, giống như tờ giấy vậy!
Vu Tùng trừng trừng nhìn, bóng đen đó, với tốc độ như quỷ mị, chui vào trong chiếc xe phía trước, mấy thủ hạ của hắn, đến tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, đã bị xé thành mảnh vụn!
Máu tươi tung tóe khắp nơi, dính lên cả cửa kính sau xe, ngăn trở tầm nhìn của mọi người!
Vu Tùng và tài xế kinh hãi thất sắc, những bảo vệ tinh nhuệ này, trong trận đấu súng kịch liệt vừa rồi cũng an nhiên vô sự, nhưng trong chớp mắt đã bị cái bóng đen đó giải quyết!
Bóng đen đó rốt cuộc là quái vật gì?
Danh Sách Chương: