Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp đó khiến Triệu Thụy cảm thấy kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng khiến Triệu Thụy thống hận sâu sắc.
Chính vì tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, Trương Tụng Li mới hấp thu nhiều tinh hoa ánh trăng như vậy, dẫn tới nhập mộ tiên bài của hắn không cách nào khởi động thành công.
Trong lòng hắn không khỏi hơi hi vọng Trương Tụng Li lập tức tu luyện thất bại, một mạng ô hô, vậy mới kêu là tốt.
Triệu Thụy tuy trong bụng không ngừng chửi rủa Trương Tụng Li, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào.
Thiên Âm đại sư không rõ suy nghĩ trong lòng Triệu Thụy, vẫn còn lo lắng xa xôi: “Ài, Trương Tụng Li tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, có lẽ tịnh không phải chuyện tốt, không kể hắn có thành công hay không, sự cân bằng của tu chân giới cũng sẽ bị phá vỡ.
Đến lúc đó sẽ nổi lên một cơn bão tố như thế nào, thật khó nói được à!”
Triệu Thụy không ngừng gật đầu phụ họa, vẻ mặt đồng cảm, trong lòng lại nghĩ: “Cho dù tu chân giới có nổi sóng ngập trời, có liên quan gì tới mình? Có thể sớm tiến vào Tiên Ma lăng viên mới là đại sự hàng đầu của ta!” Triệu Thụy tuy là cường giả thứ năm trên tu chân giới, nhưng hắn dẫu sao cũng là Độ Kiếp kì, tứ đại đỉnh phong cường giả đã sớm tiến vào Đại Thừa kì nhiều năm rồi, tu vi vượt xa Triệu Thụy, với thực lực trước mắt của Triệu Thụy, hắn chẳng trêu được ai, cũng không muốn trêu vào ai.
Cho nên, không kể sự cân bằng của tu chân giới có bị phá không, hắn đều không muốn cuốn vào vòng xoáy này.
Trừ phi hắn có thể kiếm được một viễn cổ thần khí cường đại hơn trong Tiên Ma lăng viên, vậy hắn còn có khả năng phân cao thấp với tứ đại đỉnh phong cường giả.
Triệu Thụy biết được đáp án mình cần từ chỗ Thiên Âm đại sư, bèn muốn cáo từ.
Bất quá, Thiên Âm đại sư nhiệt tình lưu lại, hi vọng hắn có thể tiếp tục ở lại Long Âm tự mấy ngày.
Tôn Tiểu Lan và Đôn Triệt cũng muốn dạo chơi ở Long Âm tự nhiều hơn, cảm thụ bầu không khí khác biệt của Long Âm tự.
Thế là, Triệu Thụy bèn đáp ứng.
Thiên Âm đại sư phân phó đệ tử Tịnh Tuệ, an bài chỗ ở cho Triệu Thụy, Đôn Triệt và Tôn Tiểu Lan.
Tịnh Tuệ theo mệnh lệnh của sư phó, dẫn ba người ra khỏi sơn cốc, sau đó tìm vài gian tăng phòng yên tĩnh sạch sẽ cho ba người ở.
Thiên Âm đại sư cho dù thoái ẩn, vẫn có uy vọng cao cả trong Long Âm tự.
Các tăng nhân trong Long Âm tự thấy ba người Triệu Thụy là khách quý của Thiên Âm đại sư, tự nhiên không dám chậm trễ chút nào, còn phái vài tiểu sa di hầu hạ ba người.
Thục Sơn, Tư Quá Phong.
Lý Kinh Nhạn ngồi trong hang đá, ngẩn ngơ nhìn vách đá trước mặt, cũng không biết đang nghĩ gì.
Từ sau lần trước ảnh ảo thần bí rời đi, hắn đã ngồi đó không chút động đậy mấy ngày rồi.
Ảnh ảo thần bí đó trước khi đi còn cho hắn một đề nghị kinh người.
Đó chính là, tiêu diệt sư tôn Lý Lăng Phong của hắn, hút cạn chân khí của Lý Lăng Phong!
Kiến nghị này lúc mới đầu khiến hắn giật nảy mình!
Trong lòng hắn, Lý Lăng Phong giống như một vị thần cao cao tại thượng, xa không với tới, lẫm liệt không thể mạo phạm.
Tuy trong lòng hắn oán hận sự trừng phạt của sư tôn đối với hắn, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới việc phản kháng, càng không nghĩ tới việc tiêu diệt Lý Lăng Phong!
Bởi vì, hắn vô thức cho rằng, Lý Lăng Phong tung hoành tu chân giới mấy ngàn năm, đứng trên đỉnh tu chân giới, làm sao một tu chân giả Phân Thần kì như hắn có thể thương hại được?
Bất quá, sau khi ảnh ảo thần bí đó đề ra kiến nghị, Lý Kinh Nhạn đã cẩn thận suy nghĩ.
Hắn bỗng phát hiện, trên thế giới này, người có thể trừ diệt sư tôn Lý Lăng Phong của hắn, ngoại trừ hắn ra, đến ba đỉnh phong cường giả còn lại e rằng cũng không làm được.
Bởi vì, hắn là đệ tử Lý Lăng Phong tín nhiệm, thân cận nhất, hắn có thể tùy thời tới gần Lý Lăng Phong mà không bị hoài nghi.
Quan trọng hơn là, hắn có một gói Hóa Nguyên Tán Chân Phấn mà ảnh ảo thần bí đưa cho hắn.
Hóa Nguyên Tán Chân Phấn này là kì độc do mấy ngàn năm trước, trưởng lão Ma Tông, Vạn Độc Thần Quân khiến người nghe biến sắc, trải qua vô số kinh nghiệm, bí mật luyện chế ra.
Loại kì độc này, không màu không vị, không tổn thương tới thân thể người, nhưng có thể trong thời gian ngắn khiến tu chân giả không cách gì điều động chân khí, trở thành giống như người thường! Bất kể tu vi cao tới đâu, thực lực mạnh tới đâu, chỉ sợ là đỉnh phong cường giả đã tới Đại Thừa kì cũng không may mắn thoát khỏi!
Ngày đó, Hóa Nguyên Tán Chân Phấn gây nên khủng hoảng cực lớn trên tu chân giới.
May mà loại kì độc này cực khó luyện chế, sau khi Vạn Độc Thần Quân bị giết, Hóa Nguyên Tán Chân Phấn cũng tuyệt tích trên tu chân giới.
Không ngờ ảnh ảo thần bí đó lại kiếm được loại kì độc này, hơn nữa còn dùng phù chú đưa tới.
Chỉ cần bỏ Hóa Nguyên Tán Chân Phấn vào trong trà của Lý Lăng Phong, Lý Lăng Phong sẽ không có chút sức phản kháng nào trong một thời gian ngắn!
Đến lúc đó, hắn có thể thi triển ra ma công lén lút tu luyện, hấp thu toàn bộ chân khí của Lý Lăng Phong.
Thực lực của hắn sẽ đột phi mãnh tiến, tăng trưởng gấp bội trong thời gian ngắn!
Hắn có được lực lượng cường đại, quyền thế to lớn, hắn sẽ trở thành chưởng giáo đời mới của Thục Sơn Kiếm Phái, uy chấn cả tu chân giới, được vạn người ngưỡng mộ.
Không chỉ như vậy, hắn còn có thể lợi dụng quyền thế trong tay, cùng thực lực to lớn của bản thân, tiêu diệt Triệu Thụy, cướp lấy Tôn Tiểu Lan, để Tôn Tiểu Lan trở thành nữ nhân của hắn!
Vừa nghĩ tới đây, quả tim của Lý Kinh Nhạn liền nóng bỏng lên.
Lực lượng, quyền lợi, mĩ nhân, những thứ này đều là những thứ mà tu chân giả trong mơ cũng thèm, chỉ cần hút sạch chân khí của Lý Lăng Phong, sẽ có được toàn bộ!
Đương nhiên, Lý Kinh Nhạn hiểu rằng kế hoạch này có mạo hiểm to lớn.
Bất cứ kế hoạch hoàn mĩ nào cũng sẽ gặp phải biến cố không thể dự liệu.
Một khi thất bại, hắn sẽ thân bại danh liệt, chết không đất chôn! Hắn không thể không có chỗ cố kị.
Ngoài ra, Lý Lăng Phong dẫu sao cũng là sư tôn của Lý Kinh Nhạn, nhiều năm nay dốc lòng bồi dưỡng, hết lòng dạy dỗ Lý Kinh Nhạn, hắn ít nhiều gì cũng có chút cảm tình.
Bảo hắn tự mình xuống tay với sư tôn, hắn cũng có hơi bất nhẫn.
Một chút lương tri sau cùng đang cố sức ngăn cản hắn, bảo hắn không thể làm vậy.
Lý Kinh Nhạn ngồi trong hang đá, đấu tranh tư tưởng kịch liệt dị thường.
Bất quá, sau mấy ngày đấu tranh tư tưởng, lương tri của hắn càng lúc càng yếu, khát vọng đối với lực lượng và quyền thế, oán hận đối với sư tôn càng lúc càng thịnh vượng, càng lúc càng cường đại.
Sau cùng, dã tâm và oán hận của Lý Kinh Nhạn hoàn toàn đè ép lương tri, đè ép tình thầy trò đối với Lý Lăng Phong.
Hắn từ từ đứng lên, trên khuôn mặt âm nhu đầy vẻ âm ngoan, trong mắt lấp lóe hung quang.
“Vô độc bất trượng phu, sư tôn, ngươi ngàn vạn lần đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Quyết định xong, Lý Kinh Nhạn rời khỏi Tư Quá Phong, cưỡi phi kiếm bay về Kim Liên điện.
Lúc này đang là buổi tối, Lý Lăng Phong tu luyện ở sau Kim Liên điện, mấy đồng tử hầu hạ đã sớm ngủ rồi.
Lý Kinh Nhạn không kinh động bất cứ ai, lén lút tiến vào trong phòng Lý Lăng Phong, sau đó hai gối quỳ trước Lý Lăng Phong, phủ phục trên đất.
“Kinh Nhạn, sao ngươi lại tới? Không phải ta bảo ngươi đi Tư Quá Phong sao?” Lý Lăng Phong sớm đã phát hiện Lý Kinh Nhạn đến, ông ta thu công, hơi cau mày lại, hỏi một câu.
Lý Kinh Nhạn cung cung kính kính đập đầu, thấp giọng nói: “Con mấy ngày không gặp sư tôn, trong lòng thập phần nhớ mong, cho nên đặc biệt đến xem.
Bây giờ thấy sư tôn thân thể mạnh khỏe, con cũng yên tâm rồi.
Con sẽ lập tức trở về, quay mặt vô vách hối lỗi.”
Lý Kinh Nhạn là đệ tử Lý Lăng Phong yêu thương nhất, cẩn thận dạy dỗ nhiều năm như vậy, sớm đã gây nên tình cảm cực sâu.
Lý Lăng Phong lần này trách phạt Lý Kinh Nhạn, cũng là muốn hắn trưởng thành tốt hơn, chuẩn bị cho sau này tiếp nhiệm Thục Sơn Kiếm Phái.
Bây giờ thấy Lý Kinh Nhạn quan tâm tới mình như vậy, Lý Lăng Phong không khỏi ấm áp trong lòng, cảm thấy bao nhiêu năm nay mình khổ tâm dạy dỗ Lý Kinh Nhạn không uổng phí.
“Đã tới đây, vậy cứ ở đây một chút đi.” Lý Lăng Phong phân phó một câu.
Lý Kinh Nhạn vốn không muốn đi, vừa nghe câu này, tự nhiên cầu còn không được, vội vàng ở lại.
Giọng Lý Lăng Phong hòa hoãn lại: “Kinh Nhạn, trong lòng ngươi có oán hận sư phụ lần này trừng phạt ngươi quá nghiêm khắc không?”
Lý Kinh Nhạn vội vàng đáp: “Đệ tử không dám, đệ tử xúc phạm môn quy, vốn phải bị trừng phạt.
Trừng phạt của sư tôn tịnh không có gì không hợp.
Đệ tử mấy ngày nay ở Tư Quá Phong cẩn thận suy nghĩ, phát hiện hành vi của mình gần đây thật sự có sai lầm lớn, may có sư tôn kịp thời uốn nắn.
Nếu không, con càng đi càng xa, nói không chừng sẽ rơi vào tà đạo, vạn kiếp bất phục.”
Lý Kinh Nhạn nói mấy câu này, biểu diễn cực kì xuất sắc, những tình cảm hối hận, cảm kích, thành khẩn hòa lẫn vào nhau, khiến người ta không cách nào không tin.
Lý Lăng Phong cho rằng đệ tử đại triệt đại ngộ, trong lòng rất cao hứng, ông vuốt chòm râu dài, mỉm cười nói: “Kinh Nhạn, con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của vi sư, vi sư thập phần cao hứng.
Tất cả những gì vi sư làm đều vì tương lai của con.
Con đã nhận thức sâu sắc sai lầm của mình, vậy không cần hối lỗi trăm năm trên Tư Quá Phong nữa.
Mười năm sau, con quay lại đi.
Ta hi vọng tu vi của con sẽ tinh tiến cực lớn.”
“Đa tạ sư tôn.” Lý Kinh Nhạn đập đầu, nói “Kinh Nhạn trước khi đi, còn có một yêu cầu quá đáng.”
“Hả? Có yêu cầu gì quá đáng? Ngươi nói đi.”
“Kinh Nhạn trong mười năm đều không thể hầu hạ bên cạnh sư tôn, trong lòng khó yên.
Kinh Nhạn hi vọng trước khi đi có thể rót cho sư tôn ly trà, để tận hiếu đạo.”
Lý Lăng Phong bị lòng hiếu của Lý Kinh Nhạn cảm động, trong mắt lộ ra vẻ cảm động: “Tốt, ngươi đi làm đi.”
Lý Kinh Nhạn mừng rỡ trong lòng, hắn không dám ngẩng đầu lên, sợ sư tôn thông qua ánh mắt nhìn thấy cách nghĩ sâu trong lòng hắn, bèn cúi đầu, từ từ lui ra khỏi phòng Lý Lăng Phong.
Tới trong viện, xác định mấy đồng tử trong viện đã ngủ, Lý Kinh Nhạn đun một bình trà, sau đó đổ Hóa Nguyên Tán Chân Phấn vào trong bình.
Ước chừng Hóa Nguyên Tán Chân Phấn đã hòa tan hoàn toàn, Lý Kinh Nhạn mới bưng bình trà trở lại phòng của Lý Lăng Phong.
“Sư tôn, trà nấu xong rồi.” Lý Kinh Nhạn vừa nói, vừa rót một ly, hai tay đưa lên trước mặt Lý Lăng Phong.
Lý Lăng Phong không hề hoài nghi, tiếp lấy ly trà, đưa lên miệng chuẩn bị uống.
Lý Kinh Nhạn tuy tận lực khắc chế, nhưng quả tim vẫn không nhịn được trồi lên.
Sinh tử vinh nhục của hắn ở trong một cử động này!
Danh Sách Chương: