Triệu Thụy đứng bên dưới, thấy bộ dạng nghênh ngang đắc ý của Lê Chiêu Dương, sát ý trong mắt càng lúc càng đậm.
Théo hắn thấy, kịch hay vừa mới bắt đầu, có gì mà đắc ý chứ?
Hắn lặng lẽ tách khỏi đám người, đến một chỗ yên tĩnh, lấy Minh Linh mặt nạ ra mang lên mặt, rồi bay tới phía Chiêu Dương thiên sư.
Hắn nhẫn nại sự kiêu căng hống hách của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo đã tới cực hạn.
Đối với Chiêu Dương thiên sư này càng cực kì phản cảm.
Hắn chuẩn bị áp chế nhuệ khí của Chiêu Dương thiên sư.
Chiêu Dương thiên sư đang đắc ý hài lòng cười lớn, đột nhiên nhìn thấy có người tới gần, không khỏi thu nụ cười lại, nhìn người tới, kiêu ngạo lớn giọng hỏi: “Ngươi là kẻ nào?”
“Ta tên là Minh Linh, tới đây để dạy dỗ thói kiêu ngạo của ngươi!” Triệu Thụy bay tới cách Chiêu Dương thiên sư trăm mét thì dừng lại, lạnh lùng nói.
Chiêu Dương thiên sư vừa nghe, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền ha ha cười lớn.
Môn hạ đệ tử của Chiêu Dương thiên sư, cũng đều lớn tiếng cười cợt, dường như vừa thấy chuyện tức cười nhất trên đời.
Chiêu Dương thiên sư chính là tu chân cường giả Hợp Thể kì, không kể là trong Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, hay là trên cả tu chân giới, đều là nhân vật thanh danh hiển hách.
Tu chân giả có tu vi không hơn kém với lão cũng bất quá mới mười mấy người.
Có thể đánh bại lão, càng đếm trên đầu ngón tay.
Càng huống chi, trong tay Chiêu Dương thiên sư còn có một tiên tứ chi bảo, Lôi Hỏa thần châu!
Ngay cả Kính Thủy môn chủ cũng là cường giả Hợp Thể kì, đều bại trong tay Chiêu Dương thiên sư, một tu chân giả mang mặt nạ, lặng lẽ không chút tiếng tăm lại đột nhiên nhảy ra, nói muốn đánh bại Chiêu Dương thiên sư, điều này sao không khiến chúng cảm thấy buồn cười?
“Đầu ngươi toàn bã đậu à? Bằng vào ngươi mà cũng muốn đánh bại Chiêu Dương thiên sư chúng ta?”
“Nói khoác không biết ngượng, đúng là nói khoác không biết ngượng.
Lời lẽ như vậy mà cũng dám nói ra?”
“Khiêu chiến với Chiêu Dương thiên sư chúng ta, đúng là lấy trứng chọi đá!”
“Hắn muốn tìm chết, còn trách được ai!”
“…”
“…”
Đệ tử Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo mồm năm miệng mười châm chọc chế nhạo, dùng hết những lời độc địa nhất.
Những tu chân giả đừng xem quanh Kính hồ cũng không khỏi cùng lắc đầu than thở, cảm thấy tu chân giả mang mặt nạ bạc này hành động quá cảm tính, phí uổng mạng mình.
Bọn họ cũng không cho rằng người mang mặt nạ bạc này có thể đánh bại Chiêu Dương thiên sư.
Chiêu Dương thiên sư có Lôi Hỏa thần châu, cơ hồ có thể xưng là vị mạnh nhất trong mười sáu cường giả Hợp Thể kì!
Theo bọn họ thấy, người có thể đánh bại Chiêu Dương thiên sư, ngoại trừ tứ đại đỉnh phong cường giả như thần long thấy đầu không thấy đuôi ra, cũng chỉ có tám vị tu chân giả Độ Kiếp kì.
Bất quá rất hiển nhiên, người mang mặt nạ bạc này không phải là bất cứ vị nào trong tám vị đó cả.
Bởi vì với thanh danh và địa vị của tám vị cường giả Độ Kiếp kì, căn bản không cần mang bất cứ mặt nạ nào để giấu đầu lòi đuôi!
“Ồ? Đó không phải là Tiểu Thụy sao?” Tôn Tiểu Lan vẫn ở trong đám người xem náo nhiệt, cuối cùng cũng cảm thấy có hơi không bình thường.
Cô phát hiện người mang mặt nạ màu bạc đang lơ lửng phía trước khiêu chiến Chiêu Dương thiên sư đó, dường như giống với Triệu Thụy!
“Không sai! Chính là hắn!” Thi Thận nhỏ giọng khẳng định, cố sức đừng để người ngoài nghe được.
“A? Hắn chạy tới trước mặt lão già bại hoại đó làm gì? Muốn chết à?” Vân Phi vừa nghe, không khỏi giật nảy mình, mặt lộ vẻ khó hiểu.
Tôn Tiểu Lan cũng cảm thấy lo lắng: “Đại khái là hắn không muốn thấy Chiêu Dương thiên sư hung hăng hống hách, cho nên muốn giảm nhuệ khí của chúng.
Chỉ là, làm như vậy không khỏi quá nguy hiểm rồi.”
“Tên khốn xung động! Lại còn mang mặt nạ nữa! Đúng là cổ quái!” Vân Phi không nhịn được lầm bầm một câu, nhưng trong lòng lại hơi lo lắng.
Bất quá, Thi Thận bên cạnh hai người lại không cho rằng như vậy.
Theo hắn biết về Triệu Thụy, Triệu Thụy là một người tương đối bình tĩnh mưu trí, trước giờ chưa từng xung động.
Lần này Triệu Thụy chính diện khiêu chiến Chiêu Dương thiên sư, nói không chừng là có nắm chắc.
Còn như vì sao lại mang mặt nạ, đó thì chỉ có bản thân Triệu Thụy mới biết.
Chiêu Dương thiên sư cười một hồi, vẫy tay một cái, giống như đuổi một con ruồi, nói: “Hôm nay tâm tình của ta tốt, tha cho ngươi không chết.
Ngươi cút đi cho ta.
Nhớ lấy, đừng xuất hiện trước mặt ta lần thứ hai, nếu không lần sau sẽ không may mắn như vầy nữa đâu!”
Triệu Thụy bị làm nhục, cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Thế nào? Ngươi sợ ta nên không dám tiếp nhận khiêu chiến?”
Những đạo sĩ của Thiên Sư đạo nghe hắn nói vậy không khỏi càng cười dữ hơn.
Chiêu Dương thiên sư lại biến sắc mặt, đã hết nhịn nổi nữa!
Lão đánh giá Triệu Thụy, nghiêm giọng nói: “Bần đạo vốn muốn tha cho ngươi một con đường sống! Ngươi lại không biết tốt xấu! Đã như vậy, thì bần đạo đưa ngươi tới u minh địa ngục vậy!”
Nói xong, lão xòe năm ngón tay ra, chân khí sắc bén hình thành quang đao màu xanh, xuyên qua cự li trăm mét, bắn về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy lay động theo chiều gió, tránh qua một bên, né được lần công kích này.
Hắn nhếch nhếch miệng, châm chọc: “Chiêu Dương thiên sư, thực lực của ngươi sao tự nhiên trở nên kém vậy? Chẳng lẽ lần đấu phép vừa rồi đã làm hao hết chân khí của ngươi rồi à?”
Chiêu Dương thiên sư tức giận, bây giờ lão không còn cố kị cái gì kêu là thân phận nữa, một lòng muốn tiêu diệt Minh Linh để tiết ác khí trong lòng.
Thế là, lão bắt chỉ quyết, ngâm tụng một câu chú văn, lại tung Lôi Hỏa thần châu ra.
Dưới tác dụng của Lôi Hỏa thần châu, nhiệt độ vốn đã bắt đầu hạ xuống lại đột nhiên tăng lên, lửa nóng hừng hực từ Lôi Hỏa thần châu phun ra, cả Kính Thủy môn cơ hồ đều biến thành lò lửa!
Nước của Kính hồ không thể chịu nổi nhiệt độ cao như vậy, bắt đầu nhanh chóng bốc hơi, biến thành từng luồng hơi nước, từ từ bay lên không.
Mực nước của Kính hồ cũng hạ xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chẳng bao lâu nữa, Kính hồ mĩ lệ này sẽ không còn tồn tại nữa!
“Nóng thật! Sao mà còn nóng hơn cả vừa rồi đấu phép với Kính Thủy môn chủ thế!” Một số tu chân giả thực lực hơi thấp vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
“Đúng đó! Nhiệt độ đúng là cao hơn vừa rồi nhiều! Có nghĩa là Chiêu Dương thiên sư đã gia tăng pháp lực!”
“A? Không phải chứ? Chiêu Dương thiên sư đấu phép với Kính Thủy môn chủ, đều không dùng toàn lực, đối phó với một tên vô danh như vậy, lại dùng hết pháp lực sao?” Có tu chân giả nghe được, cảm thấy khó tin.
“Ai bảo tên Minh Linh đó hoàn toàn chọc giận Chiêu Dương thiên sư!”
“Ê… nói cũng đúng.
Chẳng trách sắc mặt Chiêu Dương thiên sư đó lại khó coi như vậy.
Với thân phận địa vị của lão tại tu chân giới, lại bị một vô danh tiểu bối sỉ nhục, muốn không tức giận cũng khó.”
“…”
“…”
Trong khi mọi người bàn tán lao nhao, Chiêu Dương thiên sư quát lớn một tiếng, khởi động Lôi Hỏa thần châu.
Ngọn lửa cao tới trăm mét từ trên Lôi Hỏa thần châu phun ra, phô thiên cái địa bổ tới Triệu Thụy, nhuộm nửa bầu trời thành màu đỏ.
Danh Sách Chương: