Mục lục
Thần Ma Chi Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phía cảnh sát Đông An đã huy động số lượng lớn sức người sức của, tập trung tiến hành điều tra đối với vụ án Phương Hải bị giết.

Nhưng điều tra hơn nửa tháng mà vẫn chưa lần ra được chút manh mối, bọn họ đành phải xoá bỏ ý niệm phá án thần tốc, chuẩn bị cho "trường kỳ kháng chiến".
Cha mẹ Tiểu Lan cũng đã xuất viện, bắt đầu trở về nhà tịnh dưỡng.

Chỉ có điều vì thương thế chưa thật lành hẳn nên vẫn cần người chăm sóc.

Vì không thể để việc học hành bị trễ nải, Tôn Tiểu Lan đã mời người giúp việc đến săn sóc cho cha mẹ.

Tuy vậy bản thân nàng vẫn thường trở về nhà để trông coi bọn họ.
Tôn Tiểu Lan luôn cứ lo lắng không yên về thương thế của cha mẹ cô.

Bởi vì bác sĩ có nói bọn họ tuổi cũng đã khá cao, gân cốt bị tổn thương rất có thể sẽ để lại thương tật.
"Tiểu Thuỵ, cậu nói xem ngộ nhỡ cha mẹ chị mà bị tàn tật thì chị sẽ phải làm thế nào đây?"
Đang ăn trưa ở nhà ăn, Tôn Tiểu Lan cắn nhẹ đầu đũa, ưu tư lo lắng hỏi.
Cô đặc biệt gọi Triệu Thuỵ cùng ăn cơm trưa, tiện thể trút nỗi tư lự trong lòng.
"Chị Tiểu Lan, đừng có quá lo lắng, cha mẹ chị cát nhân tự sẽ có thiên tướng(*), sẽ không có vấn đề gì đâu."
Uống một ngụm nước ngọt, Triệu Thuỵ khó khăn lắm mới nuốt trôi được mấy hạt cơm cứng như đạn xuống họng, rồi tranh thủ an ủi cô.
"Chỉ mong là vậy." Tôn Tiểu Lan khẽ thở dài, hàng mày đang chau lại vẫn chưa giãn ra.

Triệu Thuỵ suy nghĩ rồi đột nhiên nói: "Đúng rồi chị Tiểu Lan.

Em nhớ chị từng nói rằng chị là học sinh của giáo sư Lâm Bảo Đức.

Giáo sư Lâm y thuật tinh diệu, có thể nhờ ông ấy coi giúp cho cha mẹ chị được không?"
Tôn Tiểu Lan thoáng cười gượng, lắc đầu: "Nói chính xác ra, chị chẳng phải là học sinh của ông ấy, chẳng qua hay thường xuyên đến lớp ông ấy để nghe giảng thế thôi.

Mặt khác, giáo sư Lâm địa vị kính trọng, hơn nữa người ta đã từ lâu không còn tự khám bệnh cho người khác, sao có thể vì chị mà phá lệ?"
"Nói vậy cũng phải." Triệu Thuỵ gật đầu phụ hoạ, nhưng trong đầu lại đang nghĩ lát nữa sẽ thử gọi điện cho Lâm Bảo Đức, nhờ lão ấy chẩn đoán dùm cho cha mẹ Tiểu Lan.

Với quan hệ của hai người bọn họ, Lâm Bảo Đức ắt sẽ không cự tuyệt.
Ăn trưa xong, Triệu Thuỵ đưa Tôn Tiểu Lan trở về ký túc xá, rồi lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Bảo Đức, hy vọng lão ấy có thể giúp cho cái chuyện gấp này(**).
Lâm Bảo Đức mặc dù đã lâu không tự thân khám bệnh cho người, có điều vì là Triệu Thuỵ mở miệng, nên lão không chút chối từ, lập tức đáp ứng ngay.
************************************
Hai ngày sau chính là ngày trong tuần mà Lâm Bảo Đức đến viện y học đại học Đông Lăng để giảng dạy.

Như mọi khi, trong giảng đường kín không còn một chỗ, ngay cả dãy hành lang cũng chật nít người.
Sau buổi giảng, Lâm Bảo Đức không trực tiếp rời phòng như mọi khi, mà bước xuống bục giảng, đi đến chỗ của Tôn Tiểu Lan.
"Cô tên là Tôn Tiểu Lan?" Lão bước tới cạnh Tôn Tiểu Lan, dừng chân lại rồi hỏi.

Mặc dù trước đó đã được biết tên và tướng mạo của Tôn Tiểu Lan, nhưng lúc này lão vẫn muốn xác định lại lần nữa.
Tôn Tiểu Lan lúc này đang cuối đầu thu dọn sách vở ghi chép, chuẩn bị ra về, đột nhiên nghe ở bên cạnh có người hỏi đích danh mình, bèn thuận miệng cất tiếng trả lời.
Tuy nhiên, rất mau cô liền cảm thấy có chút bất thường.

Ngẩng đầu lên, cô chợt phát hiện giáo sư Lâm đang hỏi mình, không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Giáo sư Lâm địa vị kính trọng, y thuật tinh diệu, vậy mà đột nhiên lại chủ động đến bắt chuyện cô, quả thật là đã khiến cho cô cảm thấy bất ngờ.
"Tôi nghe nói là cha mẹ cô bị người ta đánh thương, lại còn có thể sẽ lưu lại thương tật.

Có đúng là có chuyện này không?"
"Vâng!"
Tôn Tiểu Lan gật gật đầu, trong lòng càng thêm sửng sốt.

Cô vẫn chưa hề đem chuyện này kể cho bao nhiêu người biết.

Lâm Bảo Đức khẽ cười: "Một người bạn có kể qua cho tôi.

Người đó còn nhờ tôi giúp chẩn đoán cho cha mẹ cô một chút.

Không biết lúc nào cô có thời gian để dẫn tôi đi xem?"
"Hả? Ông sẽ tự chẩn đoán giúp cho cha mẹ tôi?"
Tôn Tiểu Lan khẽ kinh hô, hơi có chút lúng túng(1).
Mọi người đều biết giáo sư Lâm đã từ lâu không còn tự thân khám bệnh.

Muốn mời ông ấy đến khám, dù là cực kỳ nể mặt(***), cũng phải xem xem tâm tình của ông ấy có tốt hay không nữa mới được.
Không ngờ, ông ta lại chủ động đề xuất giúp chẩn đoán cho cha mẹ mình.

Điều này thật sự đã làm cho Tôn Tiểu Lan cảm thấy thụ sủng nhược kinh(2).
Có điều, khiến cho Tôn Tiểu Lan càng tò mò hơn chính là cái người bạn mà giáo sư Lâm nói đến.
Giáo sư Lâm địa vị tôn sùng, vậy mà người bạn kia lại có thể mời được ông ấy.

Ngoại trừ có một quan hệ mật thiết ra, thân phận người đó ắt cũng không thấp.
Tôn Tiểu Lan không thể nhớ ra mình khi nào lại có quen biết với nhân vật lớn như vậy.
Bọn học sinh dự thính giảng chung quanh cũng đều hết sức kinh ngạc nhìn Tôn Tiểu Lan.

Trong đầu ngầm phỏng đoán thân phận người bạn đó của giáo sư Lâm, và mối quan hệ giữa người đó và Tôn Tiểu Lan.

Có thể mời được giáo sư Lâm thân chinh đến nhà khám, ở Đông An chưa từng có một ai!
Cố lắm mới khôi phục thần tình, Tôn Tiểu Lan mới nhớ ra mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của giáo sư Lâm, bèn vội vàng đáp: "Buổi chiều tôi không có lớp, nếu tiện cho ông, tôi sẽ dẫn ông đến nhà."

Lâm Bảo Đức vuốt râu, gật đầu: "Tốt, vậy chúng ta đi luôn ngay bây giờ đi!"
Hai người lên xe trở về nhà Tôn Tiểu Lan.

Lâm Bảo Đức giúp chẩn đoán một cách tỉ mỉ cho cha mẹ Tiểu Lan một lượt, thấy rằng thương thế của hai người dẫu rằng có thể sẽ dẫn đến thương tật, nhưng với y thuật của lão muốn làm cho hai người bọn họ hoàn toàn bình phục cũng không phải là vấn đề gì.
Sau đó, lão kê ra một phương thuốc trong uống ngoài bôi, bảo Tôn Tiểu Lan đến hiệu thuốc Bảo Đức để bốc thuốc.

Đồng thời nói với cô rằng hết thảy thuốc men sẽ đều miễn phí.
Khám bệnh xong, Lâm Bảo Đức cũng không nán lại thêm.

Lão căn dặn cha mẹ Tiểu Lan tịnh dưỡng cho thật tốt, rồi sửa soạn rời đi.
Tôn Tiểu Lan đưa lão ra đến cổng, sau đó hỏi dò: "Giáo sư Lâm, ban đầu ông có nói đến một người bạn, rốt cuộc là ai vậy? Có thể nói cho tôi được không?"
Lâm Bảo Đức cười ha hả nói: "Cô có thể nhịn đến bây giờ mới hỏi, chắc cũng không dễ chịu gì.

Có điều tôi không thể nói tên của người đó cho cô.

Sau này tự nhiên cô sẽ biết."
Nói xong liền rảo bước, không hề ngoái đầu lại.
Tôn Tiểu Lan, tay nắm chặt toa thuốc dõi theo bóng lưng Lâm Bảo Đức dần khuất, ngẩn ngơ đến ngây người, trong lòng không ngừng suy nghĩ: "Người bạn đó của Lâm Bảo Đức, rốt cuộc là ai chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK