Lúc Triệu Thụy trở về ký túc xá thì bên trong đã bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Bên trong dãy hành lang ồn ào bởi đa số học sinh đều đã rời giường, hát hò, í ới gọi nhau, chạy xuống lầu mua đồ ăn sáng, trông thật hỗn loạn.
Đẩy cửa phòng ký túc xá, La Thành vẫn còn vùi đầu trong đống chăn mền, Hàn Tinh vừa mới rời khỏi giường vẫn còn đang mơ màng trong trạng thái mộng du, chỉ có Chu Vĩ là đã quần áo chỉnh tề, ngay cả cặp kính gọng vàng cũng đã ngay ngắn đặt trên sống mũi, trông rất là nghiêm chỉnh.
Thoạt nhìn trông chẳng giống một học sinh chút nào, cứ như là một công nhân viên chức vậy.
“Chào buổi sáng.” Triệu Thụy vừa mới bước vào phòng liền chào hỏi đám bạn ở trong phòng.
“Chào buổi sáng.” Hàn Tinh mơ màng nói một câu rồi tiếp tục mộng du đi tới bồn nước để súc miệng.
Chu Vĩ mỉm cười đáp: “Lão đại, cậu dậy thật sớm! Buổi sáng chạy từ nhà qua đây xa như vậy, coi bộ khổ lắm nhỉ.”
“Đến chuyện này mà cậu cũng biết, không phải là con giun trong bụng tớ chứ hả!”Triêu Thụy trêu một câu, sau đó cúi tìm mấy quyển sách môn Quản Lý ở trên bàn máy tính để chuẩn bị đi học.
“Tớ cùng phe với cậu mà lão đại! Câu vừa rồi thật là tởm quá đi, làm cho tớ chả muốn ăn sáng nữa.”Chu Vĩ trợn mắt lớn tiếng oán trách, khiến cho Triệu Thụy và Hàn Tinh cùng ha hả cười.
La Thành bị tiếng cười làm cho đánh thức, từ trong đống chăn nhô đầu ra, mở cặp mắt buồn ngủ lờ đờ nhìn ba người, rồi sau đó lại rúc đầu vào chăn tiếp tục giấc mộng đẹp của mình.
Thấy Triệu Thụy đã bớt cười, Chu Vĩ mới đến bên cạnh hắn nói: “Lão đại, tớ hỏi cậu một chuyện.”
“Chuyện gì? Cậu nói đi.”Triệu Thụy miệng trả lời, tay vẫn tiếp tục tìm mấy quyển Quản Lý học.
“Thời gian gần đây rốt cuộc là cậu bận rộn công chuyện gì vậy? Buổi tối thường xuyên không ở ký túc xá, cũng không thấy cậu ở cùng với chị Tiểu Lan.
Cậu không sợ người con gái xinh đẹp như vậy bị người ta cướp đi hay sao?”
Triệu Thụy tạm thời ngưng tìm sách, quay người ngó hắn một cái: “Cậu nói vậy dường như là có ý khác?"
“Vẫn là lão đại thông minh, nếu đổi lại là tên mập khẳng định sẽ không nghe ra được cái gì.” Chu Vĩ cười khan một tiếng, khen một câu, kéo hắn ra khỏi phòng, quan sát chung quanh xem có ai không, rồi lúc này mới thấp giọng nói: “Lão đại, dạo này tớ thường xuyên chứng kiến có người đang điên cuồng theo đuổi chị Tiểu Lan nên mới cố ý nhắc nhở cậu, hy vọng cậu để ý một chút.”
“Có chuyện này sao?”Triệu Thụy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Vĩ không khỏi có chút buồn cười.
Từ nhỏ đến lớn Tôn Tiểu Lan chưa từng có cắt đi những cái đuôi theo đuổi nàng, cộng lại cũng không biết là có bao nhiêu.
Có điều vì cô không hề có để mắt tới những cái đuôi này, cho nên hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Bất quá, Triệu Thụy vẫn phần nào cảm động đối với sự nghiêm túc của Chu Vĩ.
Hắn cảm thấy người bạn này thật sự là rất tốt.
Chuyện này vốn không có liên quan gì đến hắn, nhưng hắn lại khẩn trương như vậy.
Tấm lòng như vậy thật khó kiếm.
Vỗ vai Chu Vĩ, Triệu Thụy rất là thành thật nói: "Cảm ơn cậu.
Có điều chuyện này không cần phải quá lo lắng.
Chị Tiểu Lan tự thân nên biết phải xử lý như thế nào.
Vả lại, tớ dù là tiểu đệ của cô ấy, cũng chẳng có quyền can thiệp."
Chu Vĩ khẽ đẩy gọng kiếng, bình tĩnh phân tích nói: "Cậu và cô ấy không thân không thích, lại không có quan hệ huyết thống, chẳng nhẽ thật chỉ xem nhau là chị em? Còn nữa, vì sao chị Tiểu Lan của cậu lại không để mắt tới những người theo đuổi cô ấy, mà chỉ muốn thân cận với cậu? Đó là bởi vì sâu trong đáy lòng, cô ấy đã sớm có nhận định rằng cậu là bạn trai hiện tại của cô ấy, nói không chừng từ nay về sau còn muốn tay trong tay đi hết chặng đường đời.
Cho nên, ngoại trừ cậu ra, cô ấy sẽ không để ý đến mấy kẻ theo đuổi của cô ấy!”
*(chứ không phải tại vì bé Thụy nhà ta đẹp zai, thực lực lại khủng à? ^_^ - TJ == nhưng mà thực lực giờ chị hai còn chưa biết NSB:-“)
“Nhưng mà, từ bé đến lớn, vì phần lớn thời gian hai người bọn cậu đều ở chung với nhau, cho nên tưởng rằng đây chỉ là tình chị em thuần khiết.
Kỳ thật, mọi người trên thế giới đều biết hai người là một cặp, chỉ có các cậu là không biết mà thôi!"
"Chu Vĩ, cậu đổi nghề làm chuyên gia phân tích tâm lý rồi sao? Sự phân tích này thật có hơi cường điệu đó!"
Triệu Thụy ha hả cười, rõ ràng không có để tâm lắm.
Thấy hắn chưa thông suốt, trong mắt Chu Vĩ lóe lên một tia u ám, trong lòng rất là ai oán: "Rốt cuộc làm sao đây! Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp...!í? Bậy bậy, mình mới không phải là thái giám! Mình chính là thân thể cường tráng, khí huyết dồi dào mà!”
Suy nghĩ vớ vẩn một hồi, Chu Vĩ dằn lòng nói tiếp: "Lão đại, tớ nhắc nhở cậu một lần nữa, kẻ mà đang theo đuổi Tôn Tiểu Lan đó chính là nhị thiếu gia của Đông An Tra gia: Tra Nãi Văn! Cái tên Tra Nãi Văn này thật không phải là thứ tốt lành gì.
Ăn chơi, bài bạc, gái gú, tham dâm bạo ngược, thói xấu gì cũng có.
Nó có một cái thói quen: chỉ cần là người con gái mà nó nhìn trúng, thì nó nhất định sẽ tìm mọi cách để đoạt được.
Nếu mà nó có thể đeo đuổi được đối phương bằng cách thông thường thì không nói gì.
Nếu mà không đeo đuổi được, nó khẳng định sẽ lợi dụng quyền thế trong tay để cưỡng ép!”
“Tớ từng nghe bạn tớ nói: lúc trước có tới mấy người con gái bởi vì cự tuyệt sự theo đuổi của Tra Nãi Văn, kết quả cuối cùng đều bị hủy hoại trong tay của nó! Song do thế lực Tra gia ở Đông An to lớn nên đã cho chìm xuồng những chuyện này.
Người thân gia đình của mấy người con gái đó căn bản không dám làm gì, mà cũng không có chỗ nào để bọn họ kêu oan.
Ở Đông An, ngoại trừ Vân gia ra căn bản không ai có thể trấn áp được bọn họ.
Cho nên cậu nhất định phải để phòng một chút."
Triệu Thụy thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc trở lại.
Chuyện ác mà Tra Nãi Văn làm đã được truyền rộng khắp Đông An.
Điều này hắn cũng đã sớm có nghe qua.
Ngộ nhỡ nếu Tra Nãi Văn thật sự phát cuồng, thò ma chưởng của hắn về phía Tôn Tiểu Lan, vậy thì Tôn Tiểu Lan thật sự sẽ gặp phải nguy hiểm.
Xem ra mình cần phải chuẩn bị trước một ít đối sách thật rồi.
"Chu Vĩ, cảm ơn lời nhắc nhở của cậu, tớ sẽ chú ý đến nó." Triệu Thụy khẽ gật đầu, sau đó cười nhạt, "còn nếu như Tra Nãi Văn dám động đến một cọng tóc của chị Tiểu Lan, tớ sẽ khiến cho hắn vĩnh viễn phải hối hận về sự sốc nổi của chính mình!"
Chu Vĩ thoáng có chút sững sờ.
Triệu Thụy nói ra được câu này thực sự là quá ngông cuồng!
Tra Nãi Văn là người nào chứ! Là nhị thiếu gia của Đông An Tra gia!
Chỉ cần hắn nói một tiếng, thủ hạ không biết có bao nhiêu tên liều mạng sẽ bước ra bán mình cho hắn!
Không ngờ Triệu Thụy vậy mà dám khẩu xuất cuồng ngôn, nói ra khiến cho người ta hối hận!
Nếu mà để cho người khác nghe được lời này, tuyệt đối sẽ cảm thấy vô cùng hoang đường, cười đến vỡ bụng!
Nhưng, Chu Vĩ lại không cười nổi.
Mà ngược lại, hắn còn cảm thấy sống lưng phát lạnh, lờ mờ cảm thấy Triệu Thụy nếu đã phát ra lời đe dọa, tuyệt đối sẽ có thể làm được!
Bởi vì ngay vào lúc Triệu Thụy cười, hắn bằng vào trực giác nhạy bén đã phát hiện ra được trong cái vẻ tươi cười đó của Triệu Thụy dường như có mang theo hơi lạnh đến nghẹt thở!
Danh Sách Chương: