Vị lạc là của Mộng Lan, mứt hoa quả là của cháu.
Mẹ cháu biết cháu thích ăn mứt hoa quả, bà ấy còn đặc biệt làm các loại vị.
Phần to nhất ở bên trong là mứt việt quất mà cháu thích nhất.
Mẹ cháu học làm mứt việt quất, mứt ở trong đó là do bà ấy tự làm, cháu nhất định phải thử một chút.”Hôm nay bác cả cười vô cùng hiền từ, làm Hoa Hiền Phương cảm thấy sợ hãi.Từ trước đến giờ bà ta chưa từng dịu dàng với cô như vậy.“Cảm ơn bác.” Cô nhận lấy bánh mứt hoa quả.Bánh kem mẹ làm là đồ ngon nhất trên thế giới này.Rất lâu rồi không được ăn, thật sự rất nhớ.Trước đây, khi mẹ làm đồ ăn nhẹ, cô và Phi sẽ đứng ở trước cửa bếp, ngửi mùi hương, giương mắt chờ đợi.Đợi đến khi bánh kem được làm xong, không để ý đến việc nó còn nóng bỏng, đã nhét vào miệng từng miếng.Thời Thạch cũng thích ăn bánh kem mẹ làm.Khi đi học, cô sẽ để một hộp lớn trong cặp, đưa cho anh ta ăn.Những năm tháng đẹp đẽ đó vui vẻ biết bao, tiếc là không thể quay lại nữa.Sau khi bác cả rời đi, nhìn thấy Lục Kiến Nghi đi đến, cô đưa bánh đến trước mặt anh: “Mẹ tôi làm điểm tâm, anh có muốn thử một chút không?”“Không có hứng.” Anh hờ hững, không thích ăn bánh ngọt.Cô bĩu môi: “Bánh kem mẹ tôi làm là ngon nhất trên thế giới này.”“Cô thấy tôi ăn bánh kem bao giờ chưa?” Lục Kiến Nghi trừng mắt nhìn cô, anh thích cái gì, ghét cái gì, người phụ nữ này nhất định không biết.“Vậy thì thôi.” Cô đậy hộp vào, cẩn thận để trên bàn, ngày mai đưa đến công ty cùng ăn với đồng nghiệp.Hoa Mộng Lan bước vào, trong tay cũng cầm một hộp bánh: “Kiến Nghi, anh có muốn ăn bánh không, của em là vị lạc, rất ngon.”Cô ta cố ý làm như vậy, cô ta chắc chắn Lục Kiến Nghi không ăn đồ của Hoa Hiền Phương mà sẽ ăn của mình.Đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi hơi chuyển động, anh khẽ gật đầu: “Một chút.”Hoa Mộng Lan lập tức như bông hoa hồng đắm chìm trong ánh nắng, kiều diễm nở rộ, cười đến động lòng người.Cô ta biết Lục Kiến Nghi nhất định sẽ ăn.Cô ta xúc một chút đưa vào miệng anh, hai người vô cùng tình cảm.“Còn muốn nữa không?”“Không cần.”Ánh mắt của Hoa Hiền Phương đầy tổn thương.Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy trên bầu trời xanh cao kia như có tia sét đánh xuống, không nghiêng lệch, đánh trúng lên đỉnh đầu cô, đốt cháy cả tóc cô.Đúng là một đòn thật đau!Rõ ràng là đã nói không thích ăn bánh kem, kết quả là Hoa Mộng Lan bón thì lại ăn.Xem ra, không phải anh không ăn, chỉ là không thích ăn đồ của cô.Cô ôm đồ ăn ở trên bàn lên, quay người, đi lên tầng, lòng tự tôn nhỏ bé của cô đã bị đả kích rất nghiêm trọng, vỡ thành những mảnh vụn, không ghép lại được nữa.Bước vào phòng, cô tự giễu chính mình.Tại sao phải đau buồn chứ?Không phải đã quen rồi sao?Tên đó đã bao giờ ăn đồ của cô? Đã bao giờ đối diện với cô mà có sắc mặt tốt? Đã bao giờ dịu dàng với cô?Không có!Từ trước đến giờ chưa từng có!Cô là một con rối thô tục dơ bẩn, không xứng có được sự thương hại của anh.Hoa Mộng Lan thuần khiết trong sạch mới xứng.Dưới tầng, Hoa Mộng Lan vô cùng đắc ý, sau khi cho Hoa Hiền Phương một cú thật đau, cô ta rất vui vẻ.“Kiến Nghi, có muốn vào phòng em một chút, em có thứ cho anh xem.”Cô ta chuẩn bị rất nhiều dụng cụ.Tối hôm nay, phải để Lục Kiến Nghi biết, làm với cô ta còn mất hồn hơn làm với Hoa Hiền Phương.