“Đây đều là mẹ nói cho anh biết, năm năm trước, bà ấy đã cảm thấy khác thường, sau đó phái người đến Trung Đông nghe ngóng được một số tin tức.
Sau vụ đánh bom, người dân địa phương đã tìm thấy Như Thông từ khách sạn đổ nát, nó bị chôn ròng rã mười ngày, lúc dì dùng cơ thể che chắn cho nó đã chừa lại không gian để tồn tại, nó dựa vào máu từ cơ thể của dì để miễn cưỡng duy trì mạng sống.
Khi dì, người hầu và con cái của gia đình đều bỏ mạng trong đống đổ nát cùng lúc.
Những người cứu hộ nghiễm nhiên coi Như Thông thành Thời Thạch, chờ sau khi cơ thể của nó khôi phục thì đưa đến đại sứ quán, chăm sóc tới lúc về đến nhà.”
Hoa Hiền Phương hít mũi một cái: “Hóa ra là như thế, nói như vậy, mẹ Tần và bố Tần đã biết tất cả mọi chuyện, cũng chỉ có một mình em mơ mơ màng màng.”
Tần Nhân Thiên làm mặt quỷ: “Nếu em tình nguyện trở lại bên cạnh Như Thông một lần nữa, nhất định nó sẽ không chút do dự nói cho em biết.”
Hoa Hiền Phương liếc anh ta một chút.
Trong đầu của cô vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Ngôn Tình Hài
“Sau khi Như Thông xảy ra tai nạn xe cộ, làm sao lại đến nhà họ Tần trở thành anh chứ, mấy năm nay anh đi đâu?”
Tần Nhân Thiên liếc nhìn em trai một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm kì quái khó nói nên lời.
“Thật ra người gặp tai nạn xe cộ không phải nó.”
Anh ta còn chưa dứt lời, Hoa Hiền Phương đã hồi hộp từ trên ghế nhảy dựng lên: “Anh nói cái gì? Người xảy ra tai nạn xe cộ không phải Như Thông sao?”
Tần Nhân Thiên đi đến trước ngăn tủ rót hai tách trà, đưa một tách cho cô.
“Em và Như Thông là bạn thân từ nhỏ, hai đứa nhỏ vô tư, hẳn là hiểu rất rõ nó, nhưng chưa từng phát hiện người bên cạnh không phải nó đúng không?”
Hoa Hiền Phương kinh ngạc muốn rớt cằm.
Lục Kiến Nghi đã từng đề cập đến vấn đề này với cô, cô cẩn thận nghĩ lại, đúng là khoảng thời gian đó Như Thông có chút lạ thường, thế nhưng làm sao cô có thể nghĩ đến trên thế giới này còn có một người đàn ông mang dáng dấp giống anh ta y đúc?
“Em cảm thấy Như Thông trở nên có chút kỳ quái, em cứ tưởng là do lên đại học nên anh ấy trở nên khác trước, cũng không nghĩ quá nhiều.
Cho dù em có mười cái não cũng sẽ không tới đây không phải anh ấy mà là anh.”
Cô nâng trán, phun máu ba lần: “Rốt cuộc là hai người các anh tráo đổi từ khi nào?”
Tần Nhân Thiên nhấp một ngụm trà, làm ướt cổ họng: “Anh cũng là do ngẫu nhiên mới gặp được Như Thông, khi nhìn nó thật giống như đang soi gương, lòng hiếu kỳ nổi lên, còn vụng trộm giám định DNA.
Anh đã lớn như vậy rồi còn chưa từng nghe mẹ nói nhắc đến em trai, vẫn luôn cho mình là con một, về sau liên tục truy hỏi mới biết được mình có một người em trai song sinh.”
Tần Nhân Thiên đi đến bên cạnh Tần Như Thông, vỗ vỗ vai của anh ta: “Tính cách của Như Thông trầm hơn anh, nhưng không có nghĩa là nó không tò mò, lúc anh muốn tráo đổi thân phận, nó liền đồng ý.”
Tần Như Thông nặng nề thở dài, bên trong miệng giống như ngậm vài viên thuốc đắng, cay đắng cực hạn từ đầu lưỡi lan xuống nội tạng: “Em thật sự rất hối hận, nếu như không làm ra loại chuyện hoang đường lại tức cười này thì tất cả những chuyện phía sau đã không xảy ra, em cũng sẽ không mất đi Hiền Phương.”
Cả người Hoa Hiền Phương ngơ ngẩn, cảm giác như đang nghe truyện cổ tích.
“Cho nên người xảy ra tai nạn xe cộ là Tần Nhân Thiên, mà người leo núi bị thương mới là Như Thông.”
Tần Nhân Thiên nhún vai: “Cũng may con người anh có kinh nghiệm trở về từ cõi chết cho nên mới bảo vệ được một mạng.”
Hoa Hiền Phương hít vào một hơi, bối rối nhìn anh ta: “Nếu anh vẫn còn sống, vì sao lại không trở về?”
Giọng nói của Tần Nhân Thiên trở nên uể oải, giống như một cơn gió lạnh yếu ớt thổi qua.
“Anh lênh đênh trên sông cả một đêm, là Dĩ Nhiên đã cứu ta, anh và em trai cùng nhau hôn mê ròng rã ba năm, cũng may Dĩ Nhiên không hề từ bỏ anh, luôn luôn nghĩ biện pháp chữa trị cho anh mới có thể khiến anh tỉnh lại.
Sau khi khôi phục, anh liên hệ với câu lạc bộ đặc trợ Tày, từ chỗ đó biết được tình huống của Như Thông.
Hai bọn anh không hổ là anh em song sinh cùng trứng, liên tục xảy ra chuyện, anh biết nó mất trí nhớ, còn phải đính hôn với Lục Kiều Sam, lại biết em gả vào nhà họ Lục, toàn bộ thế giới đều trở nên long trời lở đất.
Anh liền quyết định để Như Thông tiếp tục trở thành anh, thẳng đến khi nó khôi phục ký ức.
Mà anh thì làm một người tự do vô danh tiểu tốt, tập trung theo đuổi cô gái nhỏ của mình.”
“Hóa ra là như vậy.” Hoa Hiền Phương tặc lưỡi, trải nghiệm sống động như vậy đã có thể biên soạn thành một cuốn tiểu thuyết rồi.
Cô bưng tách trà trong tay, nhấp một ngụm trà để xoa dịu tâm trạng bất ổn.
Trầm ngâm một hồi, ánh mắt của cô khẽ chớp một cái, dường như nghĩ đến cái gì.
“Khoảng thời gian trước em luôn mơ thấy Như Thông, mơ thấy anh ấy mặt mũi tràn đầy ai oán, nói mình chết rất thảm, bảo em đi tìm hung thủ giết người.
Còn có Kiến Quân, nó có thể nhìn thấy cái bóng của Như Thông, không phải những thứ này cũng liên quan tới anh chứ?”
Tần Nhân Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, lộ ra biểu cảm kì quái: “Em gái à, trí nhớ của em quá tốt rồi đó, đến cả việc này mà vẫn còn nhớ.”
Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Vốn dĩ trí nhớ của em rất tốt mà, mà việc này còn liên quan đến Như Thông, đương nhiên là em không thể nào quên được.”
Đôi mày rậm xinh đẹp của Tần Nhân Thiên khẽ nhướng lên, lộ ra vẻ xảo trá.
“Em còn nhớ anh để em nhìn cái đồng hồ cổ kia không? Khi em nhìn chằm chằm vào nó sẽ bị anh thôi miên, cho nên sở dĩ em mơ thấy Như Thông là kết quả của thôi miên.
Về phần Kiến Quân nhìn thấy cái bóng của Như Thông, nó là một kiểu lưu lại hình ảnh.
Anh đã thêm ảnh của Như Thông vào phim hoạt hình do người máy đóng, chỉ có 0,5 khung hình và nó gần như lóe lên trên màn hình, đại não của con người sẽ không kịp phản ứng, nhưng đôi mắt lại có thể bắt được chính xác, chỉ cần không ngừng xuất hiện lặp lại sẽ gây ra hiện tượng lưu lại trong tầm mắt một thời gian ngắn, thời điểm Kiến Quân chớp mắt sẽ xuất hiện hình ảnh cái bóng.”
Hoa Hiền Phương có chút buồn bực: “Anh à, anh tính kế em như vậy không tốt đâu đó.”
Tần Nhân Thiên dang tay ra: “Đúng là thủ đoạn thật sự có chút không tử tế, nhưng anh chỉ có ý tốt chính là để em biết được sự thật.”
Hoa Hiền Phương yếu ớt nhìn anh ta một chút, đây không phải lần đầu tiên anh ta tính kế cô, lúc trước bắt cô đến đảo nhỏ, còn khiến cô mất trí nhớ, đoán chừng cũng là âm mưu quỷ kế của anh ta.
Nhưng cô cũng không có ý định nhắc lại chuyện này, sẽ làm tổn thương đến tình cảm.
“Anh đã điều tra ra người gây tai nạn xe cộ chưa?”
“Chồng của em đã sớm ra tay hủy diệt chứng cứ, muốn bao che cho thằng khốn kia, anh không thể dễ dàng điều tra nhanh như vậy được.
Nhưng chỉ cần xác định người đó ở bên cạnh anh ta, cho dù có đào sâu ba thước anh cũng có thể móc nó ra.” Tần Nhân Thiên cắn răng nghiến lợi nói.
Hoa Hiền Phương nhìn ra anh ta cũng là một nhân vật thủ đoạn, người kia không thể trốn thoát quá lâu.
“Nếu chị Dĩ Nhiên biết chuyện của hai người các anh, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.”
“Cô ấy không sao, người nên kinh ngạc và khẩn trương phải là Lục Kiến Nghi.” Tần Nhân Thiên chậm rãi ung dung nói.
Hoa Hiền Phương cảm thấy anh ta vô cùng bất mãn với Lục Kiến Nghi, vì dù sao anh cũng đang bao che cho kẻ suýt thì đâm chết người.