Mục lục
Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chồng tôi nói muốn tự mình lập nghiệp, ở một nền tảng vay được 900 triệu, không nghĩ tới đối phương lại là vay nặng lãi, mới qua hai tháng, liền biến thành 15 tỉ, chúng tôi chỗ sao trả nổi đây.

Mỗi ngày bọn họ đến cửa ép trả nợ, nói không có tiền, liền muốn chặt tay chồng tôi.

Chúng tôi chạy vạy khắp nơi, cũng mới được 6 tỉ.

Hai ngày trước, có một người tới, chỉ cần tôi làm theo lời anh ta nói, sẽ giúp chúng tôi trả tiền còn lại.”
Thím Trương nuốt nước miếng: “Anh ta kêu tôi nghĩ biện pháp để đứa bé sinh bệnh, vu hãm cho nnà Lục, tôi lúc đầu không muốn làm, thế nhưng là vay nặng lãi ép rất gắt, chồng tôi kêu tôi đồng ý, tôi chỉ có thể làm theo.”
“Người kia bộ dạng ra sao?” Hoa Hiền Phương hỏi.

“Mang khẩu trang và mũ màu đen, thấy không rõ mặt, chỉ biết là là đàn ông, rất cường tráng, chiều cao gần như chồng tôi.” Thím Trương nói.

Trong phòng trên lầu, Tư Mã Ngọc Như vỗ vỗ đứa bé đang ngủ say.


“Vinh Hàn, anh nhìn kỹ một chút, đứa nhỏ này nhìn thật giống Kiến Nghi nha.”
Lục Vinh Hàn nhíu mày, ông ấy nhìn ngang nhìn dọc, trái xem phải xem, không có cảm thấy giống một chút nào.

“Chắc là trong lòng cô cảm thấy giống đi, chỉ cần Kiến Nghi không có chính miệng thừa nhận, cô cũng không cần đoán mò.

Nếu như muốn truy cứu tội danh châm ngòi mâu thuẫn gia đình, tôi cũng không bảo vệ được cô.”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Trong nhà này, em không có chút địa vị nào, quan tâm con của anh một chút nhiều hơn, liền bị nghi ngờ vô căn cứ.”
Lục Vinh Hàn sâu kín nhìn cô ta một chút: “Nhà họ Lục chưa hề cũng sẽ không chấp nhận người gây sóng gió, nếu cô lại muốn cùng một chỗ Kiều An, thì sẽ bị đưa vào Tĩnh An Tuyển, cô cũng đừng nên hồ đồ.”
Lưng Tư Mã Ngọc Như phát lạnh một trận.

Trần Lục đi Tĩnh An Tuyển mới mấy ngày, liền bị dọa điên rồi, suốt ngày kêu la “Có quỷ.”
Bên trong sợ là không sạch sẽ.

Thời gian còn có ông cụ, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể còn sống đi ra ngoài.

Hiện tại nhà họ Lục mở lại Tĩnh An Tuyển, chính là nỗi khiếp sợ với thành viên cả gia tộc.

“Em liên quan tới Kiều An, có thể được chỗ tốt gì? Em hoàn toàn là thương đứa bé, nếu như đứa bé là cốt nhục nhà họ Lục thật, là cô cháu trai ruột, em sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị thương tổn đâu?”
“Chỉ cần không có giám định thân thích, thì bọn họ với nhà họ Lục không có quan hệ chút nào.” Lục Vinh Hàn nói.

Tư Mã Ngọc Như vuốt ve đầu của đứa bé: “Chờ xảy ra chuyện rồi, lại đến nhận, sẽ trễ.”
Trong đôi mắt Lục Vinh Hàn mang theo mấy phần lãnh ý: “Nhà họ Lục xưa nay không chứa chấp con riêng.”
Lời này cho Tư Mã Ngọc Như đánh ra một đòn nặng nề.

Nhà họ Lục trưởng thứ rõ ràng, lấy trưởng vi tôn, lấy trưởng là lớn, đừng nói là con riêng, cho dù là con thứ cũng không được coi trọng.

Cho nên, cô nhất định phải cố gắng trù tính cho con trai, thận trọng từng bước.

Khải Liên đi lên, mời bọn họ xuống dưới.


Sự tình đã tra rõ ràng.

Tư Mã Ngọc Như buồn bực muốn chết, thím Trương cũng quá vô dụng.

“Thím Trương, bà đừng sợ, bà hãy nói thật, bọn họ vừa rồi chỉ là hù dọa bà, sẽ không thật thương tổn đứa bé của bà đâu.”
Đầu Thím Trương lắc giống trống bỏi: “Không phải, lời tôi nói đều là thật, các người có thể đi tra.

Kỳ thật tôi cũng không muốn tổn thương đứa bé, thế nhưng là không thể nhìn chồng tôi bị vay nặng lãi chặt tay, tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Thím Trương…” Tư Mã Ngọc Như còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lục Kiến Nghi lạnh lùng đánh gãy: “Mẹ nhỏ, cô rất hi vọng vợ của tôi bị oan uổng, đúng không?”
Hoa Hiền Phương thở dài: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vẫn là đem đứa bé đưa về nơi ở của Finn đi, lại chọn lựa một nhóm bà vú, miễn cho tôi không giết người ta, người lại bởi vì tôi mà chết.”
Tư Mã Ngọc Như sắc mặt xanh xám một: “Các người có ý gì?”
“Lời này hẳn là tôi hỏi cô mới phải.” Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiếng, cảm xúc trong mắt lạnh thấu xương làm trong lòng Tư Mã Ngọc Như phát lạnh.

Triệt để vạch mặt xong, sau này liền sẽ đối chọi gay gắt, vợ chồng bọn họ cũng không giống như Hạo Phong, cố kỵ Lục Vinh Hàn, không dám động vào cô ta, những cú tát đó chính là Hoa Hiền Phương công khai khiêu khích cô ta.

Lục Kiến Nghi là đứa con mà bà Lục tự hào yêu thương, tương lai là cậu chủ, Hoa Hiền Phương là cháu dâu ông cụ tự mình chỉ định, nắm trong tay thượng phương bảo kiếm.

Nhất định phải tách hai người bọn họ ra, Ngọc Thanh mới có cơ hội kế thừa gia nghiệp.

Chuyện ngày hôm nay đã bị bại lộ, cô ta phải lưu cho mình có đường sống mới được.

“Thím Trương nói bà ta là bị người xúi giục, nhưng sao có thể chứng minh người xúi giục bà ta, không có quan hệ với Hiền Phương đâu? Nếu như là vì phủi sạch quan hệ, đoán chắc sẽ thiết kế ra được, như vậy rất có khả năng.

Chuyện này còn chưa giải quyết xong, không ai nói rõ được.

Nhưng mà tôi tình nguyện tin tưởng cô trong sạch, tin tưởng cô cho dù là con riêng, cũng sẽ đối xử như nhau.”
Hoa Hiền Phương mỉa mai cười một tiếng: “Mẹ nhỏ, đối với đứa bé mà nói, mẹ hoàn toàn chính là người ngoài không liên quan, mẹ có tin hay không cũng không quan trọng.

Còn liên tiếp những sự kiện trước đó, tôi hoài nghi mẹ.


Nếu như còn có lần tiếp theo, tôi sẽ tổ chức họp gia tộc, để mẹ giải thích rõ ràng với mọi người.”
Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như kịch liệt co quắp.

Dám uy hiếp cô, cũng không ước lượng một chút mình có bao nhiêu cân lượng?
Đừng tưởng rằng làm mẹ kế liền có thể muốn làm gì thì làm, nhưng mà chỉ là cầm lông gà làm lệnh tiễn mà thôi!
“Tôi cây ngay không sợ chết đững, cho dù trước mặt là tất cả trưởng bối nhà họ Lục, tôi cũng không lo lắng.

Hết thảy việc tôi làm đều là xuất phát từ sự quan tâm với các người, các người không thấy biết ơn, còn hiểu lầm ý tốt của tôi, tôi cũng không có cách nào.”
“Được rồi, chuyện này dừng ở đây, ai cũng không cho phép truy cứu nữa.” Lục Vinh Hàn nói xong, kéo cô ta đi ra ngoài.

Hoa Hiền Phương nhìn qua bóng lưng của bọn họ, nhếch miệng lên cực kì châm chọc cười lạnh: “Anh nói cô ta giả dối như vậy, đến cùng là vì cái gì? Coi như không có chúng ta, gia nghiệp nhà họ Lục cũng sẽ không rơi vào trong tay của cô ta.”
“Đây chính là điều ta phải đào sâu tìm hiểu.” Lục Kiến Nghi ôm vai của cô, đôi mắt thâm trầm lạnh lùng dưới ngọn đèn, sắc bén dị thường.

“Cô ta nhất định che giấu bí mật chúng ta không biết, hoặc là cùng với Tư Mã Minh Thịnh chuẩn bị âm mưu gì đó đây.” Mắt hạnh Hoa Hiền Phương nhắm lại: “Em nhớ được Đại Dao có nói qua, Tư Mã Ngọc Như và Tư Mã Minh Thịnh che giấu một cái bí mật to lớn, em cảm thấy bí mật này tuyệt đối không phải sự việc của Lục Kiều Sam đơn giản như vậy.”
“Một ngày nào đó, cô ta sẽ lộ ra đuôi cáo.” Lục Kiến Nghi xoa đầu cô, biểu cảm trở nên thâm trầm: “Cô ta sở dĩ kéo sự việc của Kiều An vào, chính là muốn châm ngòi quan hệ của chúng ta, em đừng mắc lừa.”
Cô quay đầu, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Ý của anh là em đối với chuyện anh phong lưu mở một mắt nhắm một mắt sao?”
“Anh không có phong lưu.” Lục Kiến Nghi không chút do dự mà chém đinh đoạn sắt mà nói, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Nhưng cô cũng không được an ủi chút nào, bất kể như thế nào, kết quả giám định thân thích đều là không có khả năng tự biến thành.

“Có người nói với em, phong lưu sẽ có gen di truyền.

Anh nói bố như vậy, thì tính là một lòng một dạ, hay vẫn là phong lưu đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK