“Chỉ cần không làm giám định thì vẫn có năm mươi phần trăm khả năng Kiến Quân là con trai anh.
”
Hoa Hiền Phương tiện tay nhặt chiếc lá rụng trên bàn đá.
“Thật ra em có chút nghĩ không thông, vì sao chiếc vòng tay của em lại ở trong phòng anh? Còn có phần giám định ADN kia nữa, trước đó chúng ta vì che giấu tai mắt người khác, phải tìm một phòng khám tư nhân, đoán chừng thiết bị không quá tốt, cho nên mới xảy ra vấn đề.
”
Hứa Nhã Thanh cố gắng duy trì bình tĩnh.
“Có lẽ đi vào phòng anh chính là em, đi vào phòng Lục Kiến Nghi mới là người khác.
”
Hoa Hiền Phương cũng không biết, nhưng căn cứ vào sự miêu tả của Lục Kiến Nghi, chắc hẳn là cô.
Nhưng Hứa Nhã Thanh có ơn cứu mạng với cô và Kiến Quân, cô không muốn để anh ta khổ sở, để anh ta thất vọng, đó là vong ân phụ nghĩa.
“Thật ra cho dù chân tướng có như thế nào thì trong lòng Kiến Quân anh vĩnh viễn là một người ba không thể thay thế được.
”
“Anh biết.
” Hứa Nhã Thanh lộ ra nụ cười vui vẻ.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại của Hoa Hiền Phương vang lên, là Lục Kiến Nghi gọi đến, xe của anh đã đến trước biệt thự.
“Em phải về rồi, nửa đêm Kiến Quân hay đá chăn, anh nhớ đắp lại cho thằng bé nhé.
”
“Yên tâm đi, buổi tối anh sẽ ngủ cùng thằng bé.
” Hứa Nhã Thanh vỗ vai cô.
Từ biệt thự đi ra, trên đường đi Hoa Hiền Phương rất trầm mặc.
Dưới cái nhìn của cô, vẫn luôn giấu diếm chân tướng cũng là một chuyện không công bằng với Lục Kiến Nghi.
Nhưng anh chính là kẻ đầu sỏ, nếu không phải anh máu lạnh muốn giết chết đứa nhỏ thì cũng đâu có những chuyện sau đó.
Thiếu ân tình Hứa Nhã Thanh, cô trả.
Anh cũng thế.
Là Hứa Nhã Thanh đã cứu con trai anh, anh cũng nợ Hứa Nhã Thanh.
Lục Kiến Nghi chú ý đến sự khác thường của cô, hỏi.
“Hôm nay chơi vui không?”
“Ừm.
” Cô gật đầu.
“Sao anh lại không nhìn ra nhỉ, ngược lại thấy vẻ mặt em ngưng trọng.
” Anh dùng giọng điệu hờ hững nói.
Cô vội vàng ổn định lại cảm xúc.
“Đâu đó, em hơi mệt, cả người rã rời.
”
Lục Kiến Nghi vươn tay ôm cô vào trong ngực.
“Nếu mệt thì ngủ một lúc, khi nào đến nhà anh sẽ gọi em.
”
Cô tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Hôm nay Kiến Quân nói với em, có hai người bố thật tốt, đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, ai đối xử tốt với thằng bé, thằng bé sẽ thân thiết với người đó.
” Cô cười nói.
“Dựa theo cách nói của em, cho dù thằng bé là con của anh, em cũng không có ý định để thằng bé nhận tổ quy tông, muốn để thằng bé tiếp tục coi người khác là bố đẻ?”
“Đứa nhỏ là do em sinh, ai là bố đẻ, em là người rõ nhất.
Sở dĩ thằng bé có chút giống anh, đơn thuần là trùng hợp, anh đừng nên suy nghĩ nhiều.
” Cô chậm rãi nói.
Lục Kiến Nghi cau mày.
“Người phụ nữ ngốc này, em không nghĩ đến lúc trước phần giám định ADN giả kia, rất có thể là do Hứa Nhã Thanh làm ra?”
Hoa Hiền Phương mở mắt, cô đã nghĩ qua, nhưng nhanh chóng phủ định.
Nếu như việc này có liên quan đến Hứa Nhã Thanh, như vậy anh ta đã sớm biết đứa nhỏ không phải của mình, sao có thể cứu đứa nhỏ chứ?
Nếu như đứa nhỏ bị giết, cả đời này cô khó có khả năng tha thứ cho Lục Kiến Nghi, chết cũng không tha thứ.
Hứa Nhã Thanh thông minh như thế, đâu thể không nghĩ đến điểm này, muốn phá hoại quan hệ giữa cô và Lục Kiến Nghi, nên để Lục Kiến Nghi giết chết đứa nhỏ.
Anh ta không làm chuyện đó, chứng tỏ anh ta không liên quan gì đến chuyện này.
“Kết quả giám định bố con không phải do Hoa Mộng Lan gửi cho anh à? Chứng minh chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta, nói không chừng là do cô ta làm ra, em hiểu rõ Hứa Nhã Thanh, anh ta sẽ không làm như vậy.
”
Lời này hình như chọc giận đến Lục Kiến Nghi.
“Trong lòng em, thằng cha kia vẫn quan trọng hơn anh à?”
“Quan trọng hay không, không liên quan gì, em chỉ nói sự thật thôi.
”
Lục Kiến Nghi có chút căm tức cúi đầu mạnh mẽ hôn cô.
Mỗi lần tức giận anh chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là chiếm hữu cô, tuyên cáo chủ quyền của mình.
Vừa vào phòng anh đã bế cô đặt lên giường, tuần này còn chưa làm theo thỏa thuận.
Sắc mặt Hoa Hiền Phương tái đi, mang thai năm tháng, thân thể nặng nề, đâu còn chỗ phản kháng.
“Lục Kiến Nghi… Anh thật đúng là một tên cầm thú.
”
“Không dạy dỗ em, em sẽ không nhớ rõ ai là người đàn ông của em.
” Lục Kiến Nghi trầm thấp hừ một tiếng, không khách sáo vén váy cô lên.
Sắc mặt cô thay đổi.
Ngay tại lúc này, ngoại trừ thuận theo thì chính là tiếp nhận, không cách nào phản kháng.
“Anh… Anh đừng mất khống chế đấy, đừng thương tổn đến đứa nhỏ.
”
Lục Kiến Nghi hít sâu một hơi, lúc anh nổi giận, quả thật không khống chế được.
Anh đứng thẳng người đi đến quầy bar lấy ra một chai nước khoáng uống hơn nửa chai để cho mình tỉnh táo lại.
“Người phụ nữ ngu ngốc này, em là của anh có biết không?”
Hoa Hiền Phương ôm cổ anh, thừa nhận sức lực nhẹ nhàng của anh.
Anh là người đàn ông duy nhất có được cơ thể cô, cô đâu còn lựa chọn khác?
“Người phụ nữ ngu ngốc này, nhìn anh, gọi tên anh.
”
“Lục Kiến Nghi.
”
“Em có thể đừng gọi họ không?”
“Kiến Nghi.
”
Cô có chút mơ mơ màng màng, nói gì nghe nấy với anh.
Nhưng anh giống như chưa vừa lòng, anh là chồng cô, nhất định phải khác với những người đàn ông kia.
“Được rồi, vẫn nên gọi ông xã.
”
“Ừ, ông xã.
” Cô rất thuận theo.
Lục Kiến Nghi chỉ thích những lúc như thế này, ôm cô trong ngực, hoàn toàn chiếm hữu cô.
Cũng chỉ có những lúc như thế này, cô mới thu lại móng vuốt nhỏ quật cường, tước vũ khí đầu hàng với anh, ngoan ngoãn tiếp nhận anh xâm lược.
Đồng thời cũng làm cho anh yêu đến phát cuồng, muốn biến thành một phần trên người cô, mãi mãi ở cạnh cô, không tách ra.
Sau khi mọi thứ ổn định lại, Hoa Hiền Phương nằm co quắp trong ngực anh ngủ thiếp đi.
Bàn tay anh để trên bụng cô, khẽ vuốt ve.
Cô thật sự quá mê người, thân thể của cô giống như có ma lực khiến cho anh không cách nào kiềm chế được, chờ sau khi sinh con, anh muốn cùng cô đại chiến bảy ngày bảy đêm, không cho phép cô ra khỏi phòng một bước.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, anh đỡ cô đi tản bộ trong vườn hoa.
Đứa nhỏ lớn dần, người mẹ cũng nên thường xuyên vận động mới có thể giúp đỡ cho quá trình sinh.
“Ma vương tu la, anh hãy thành thật nói cho em biết, anh muốn thai này là trai hay gái?”
“Anh đương nhiên hi vọng là con gái, chẳng qua vẫn sinh con trai thì tốt hơn, như vậy em sẽ không nghĩ đến chuyện sinh tiếp, tổn thương thân thể.
” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói.
Cô cạn lời, trước đó cô thề thốt nói, nếu như cái thai này là nữ, cô còn muốn sinh tiếp, nhất định phải sinh nhiều con trai hơn Kiều An.
Xem ra anh vẫn luôn nhớ kỹ.
“Em muốn sinh thêm mấy đứa con trai cũng là để anh có thêm mấy sự lựa chọn, ngộ nhỡ anh giống như bố bị người phụ nữ nào làm cho mê mẩn, cũng có thể phế bỏ đi lập lại.
” Cô trêu chọc anh.
Lục Kiến Nghi dở khóc dở cười.
“Có em ở đây, người phụ nữ nào gây sóng gió cũng không vào được cửa.
”
Cái thai này cho dù là nam hay nữ, anh đều quyết định không cho cô sinh nữa.
Anh không muốn để cô phải chịu bất kỳ mạo hiểm nào, nhìn thấy bụng cô càng lúc càng lớn, anh càng căng thẳng.
Lần trước sinh song bào thai, cô đau mấy tiếng, sau đó ngủ suốt một ngày một đêm mới tỉnh, đó là bóng ma trong lòng anh, không cách nào xóa bỏ.
Hoa Hiền Phương nhìn ra tâm tư của anh, vuốt ve bụng.
“Ma vương tu la, gien của anh tốt như thế, em nên sinh cho anh một đội bóng, để gien tốt của anh thỏa sức phát huy.
”.