Lục Kiến Nghi đưa Hoa Hiền Phương và Hứa Kiến Quân vào rừng.
Anh chặt mấy cây mây, đan một cái sọt đơn giản, giăng bẫy, rắc mồi vào rồi giấu chúng vào bụi cây để chờ.
Rất nhanh sau đó, một con chim trĩ bay đến, nhìn xung quanh xác định không có gì nguy hiểm rồi ăn mồi.
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng rút sợi dây trong tay, cái sọt rơi xuống, bắt lấy con chim trĩ.
Con chim trĩ liều mạng vùng vẫy, định bay ra ngoài, Lục Kiến Nghi nhanh chóng lao ra tóm lấy nó.
Hứa Kiến Quân vui mừng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình: “Bố ma vương giỏi quá, mới đó mà đã bắt được chim trĩ rồi.”
Trở lại trại, Lục Sênh Hạ chạy tới: “Anh, đi bắt chim trĩ rồi sao không gọi cho em?”
Lục Kiến Nghi xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Anh đưa em đi bắt nhiều lần rồi, em còn đi làm gì nữa chứ?”
“Em cũng muốn bắt mà.” Lục Sênh Hạ bĩu môi.
“Vậy sau này các em tự mình bắt đi.” Lục Kiến Nghi trói con chim trĩ trước một gốc cây lớn.
Hứa Kiến Quân không nỡ giết nó, nhẹ nhàng giật giật góc áo của anh: “Bố ma vương, chúng ta mang theo rất nhiều đồ ăn, đừng ăn nó, có được không ạ?”
“Vậy thì để lại cho con chơi, khi nào đi thì sẽ thả nó.” Lục Kiến Nghi nói.
Hứa Kiến Quân rất vui vẻ, lấy thức ăn từ trong chiếc ba lô nhỏ của mình ra cho nó ăn.
Hoa Hiền Phương vỗ vai Lục Kiến Nghi: “Ma vương, không ngờ anh lại có tài săn bắn.
Đi theo anh thì không phải lo phải nhịn đói rồi.”
“Anh còn nhiều kĩ năng lắm, sau này sẽ thể hiện bản lĩnh của mình cho em xem.” Lục Kiến Nghi chu môi thơm cô một cái.
Tần Như Thông ngồi cách đó không xa nhìn bọn họ, miệng như ngậm một lát chanh, vị chua chua truyền từ đầu lưỡi đến tận bên trong.
Hoa Hiền Phương không còn thuộc về anh ta nữa, mọi thứ giữa họ đều đã biến thành kỷ niệm rồi.
Hoa Phi ngồi xuống bên cạnh đưa cho anh ta một chai nước trái cây.
“Anh, anh đã nghĩ xong chưa?”
Tần Như Thông gãi đầu, không nói gì.
Cho dù có khôi phục được thân phận của Thời Thạch thì có gì khác biệt chứ? Cô cũng sẽ không thể quay lại với anh ta nữa.
Thân phận này ngược lại lại trở thành một vật cản, khiến anh ta không thể đến gần cô được.
“Như vậy cũng tốt, cần gì phải thay đổi chứ, sẽ chỉ sinh thêm phiền phức mà thôi.”
Hoa Phi thở dài, theo như cậu ta thấy thì chị mình có quyền được biết sự thật, chỉ khi anh Thời Thạch còn sống thì vết sẹo trong lòng cô mới có thể lành lại được.
Lục Kiến Nghi và Khải Liên bắt đầu đốt lửa trại, còn Hoa Hiền Phương và Lâm Đại Dao thì chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.
Lục Sênh Hạ đưa Đỗ Chấn Diệp vào rừng, cô bé muốn bắt một con chim trĩ về.
Nhưng, kỹ năng của hai người bọn họ đều không bằng Lục Kiến Nghi, sau khi tung hoành một lúc lâu, họ không bắt được gì cả.
Khi Lục Sênh Hạ quay về, đầu cô bé cúi xuống, vô cùng chán nản.
Vốn dĩ cô bé muốn thể hiện trước mặt Đỗ Chấn Diệp một chút, nhưng kết quả lại bị mất mặt như vậy.
“Anh lớn, tại anh không dạy em cho tốt, nên em không bắt được một con chim trĩ nào cả.”
“Trẻ con đi câu được cá dưới suối là được rồi.
Săn bắt không thích hợp với trẻ con đâu.
Đó là chim trĩ, không phải gà mái già trong nhà, mỏ của nó sắc lắm đấy.
Nếu không chú ý, em có thể sẽ bị thương.” Lục Kiến Nghi nghiêm túc nói.
Hoa Hiền Phương gật đầu một cái: “Đi ra ngoài chơi, an toàn là quan trọng nhất.
Trẻ con không nên chơi mấy trò nguy hiểm.
Ăn cơm xong, chúng ta đi câu cá ở dòng suối nhỏ kia để tối nướng cá nhé.”
Đỗ Chấn Diệp xoa đầu Lục Sênh Hạ an ủi: “Chị ấy nói đúng, em vẫn còn nhỏ, phải chú ý an toàn, đừng làm anh phải lo lắng.”
Một lời nói bất cẩn khiến Lục Sênh Hạ ấm ức đứng dậy, khuôn mặt bắt đầu ửng đỏ.
“Em hiểu rồi, anh Chấn Diệp, sau này em sẽ ngoan ngoãn, không khiến anh phải lo lắng nữa đâu.”
Hoa Hiền Phương và Lâm Đại Dao chuẩn bị bữa trưa xong rất sớm, sau khi ăn xong, mọi người đi câu cá ở bên suối.
Hoa Hiền Phương cởi giày, ngâm đôi chân ngọc trắng như tuyết của mình xuống dòng suối, làn nước trong xanh, mát lạnh, đúng lúc giúp xua tan cái nóng.
Tần Như Thông đi tới, ngồi bên cạnh cô: “Thường xuyên ra ngoài chơi một chút, thả lỏng một chút sẽ giúp cho thể chất và tinh thần đều khỏe mạnh hơn.”
“Ừ.” Cô mỉm cười gật đầu: “Bên ngoài cũng rất yên tĩnh, không có ai quậy phá cả.”
Tần Như Thông biết cô đang ám chỉ người mẹ nhỏ ở nhà.
“Anh nghe Sênh Hạ nói Tư Mã Ngọc Như đã dọn tới tòa nhà phụ rồi, bà cụ không cho phép cô ta vào nhà chính.”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Chỉ cần cô ta còn ở nhà họ Lục, vẫn là vợ lẽ của bố con bé thì vẫn sẽ có cơ hội gây chuyện.”
“Anh thấy, khi cô ta được gả vào nhà họ Lục, cũng chỉ là vì tài sản.
Một người lợi hại như bố chồng em mà lại không thể nhìn ra bộ mặt thật của một người phụ nữ đó.” Tần Như Thông nói, có chút chế nhạo.
“Tình yêu làm cho người ta mù quáng, bố chồng cái gì cũng tốt, nhưng lại làm việc theo cảm tính.
Nếu như ông ấy có thể như Kiến Nghi, thì Tư Mã Ngọc Như đã không có cơ hội rồi.” Hoa Hiền Phương trầm giọng nói.
Tần Như Thông nhặt một viên đá nhỏ cầm trong tay ngắm nghía.
“Lục Kiến Nghi đã giải quyết xong chuyện Kiều An chưa?”
“Có Finn ở bên trong coi cô ta rồi, cô ta sẽ không gây ra chuyện gì được đâu.” Hoa Hiền Phương nhẹ giọng nói.
“Chỉ sợ rằng Tư Mã Ngọc Như sẽ lợi dụng cô ta, một quân cờ tốt như vậy, làm sao cô ta có thể bỏ qua được chứ?”
Tần Như Thông có chút suy nghĩ nói, lần trước cô đã nói Tư Mã Ngọc Như và Kiều An thông đồng với nhau, anh ta lo rằng cô sẽ bị hại.
Một tia sáng nham hiểm lóe lên từ ánh mắt của Hoa Hiền Phương.
“Em không thể luôn ở trạng thái phòng ngự được, ép buộc như vậy, tôi sẽ không để cho họ được sống thoải mái đâu.”
Tần Như Thông vỗ vỗ vai cô: “Anh sẽ giúp em, bất kể việc gì chỉ cần em muốn, anh đều có thể làm thay em.”
“Anh, cám ơn anh.” Hoa Hiền Phương cảm kích nói.
Tần Như Thông đứng dậy, vung tay ném hòn đá nhỏ xuống suối, mảnh đá nhảy trên mặt suối, nhảy, nhảy, nhảy một đoạn dài, rơi xuống dòng suối rồi biến mất.
Hoa Hiền Phương trợn to hai mắt, cả người sững sờ: “Anh cũng biết ném đá trên mặt nước sao?”
Thời Thạch chơi trò này cũng rất lợi hại, phá vỡ cả kỷ lục được Guinness ghi chép với cả trăm lần nhảy trên mặt nước.
Tần Như Thông mỉm cười: “Muốn anh dạy cho không?”
“Không đâu.
Trước kia Thời Thạch thường dạy em, nhưng mà em không học được.
Anh có thể ném một lượt khác cho em xem một chút không.”
Tần Như Thông lại tìm một viên đá nhỏ khác, ném nó về phía mặt nước.
Viên đá nhảy lên trên mặt nước, làm khuấy động thành những vòng tròn gợn sóng.
Hoa Hiền Phương sững sờ nhìn anh ta, trong lòng có hơi bất ngờ, dáng vẻ của người đang đứng trước mặt với Thời Thạch, giống như là cùng một người vậy.
Giọng nói, nụ cười, biểu cảm và động tác của anh ta gần như giống hệt Thời Thạch.
Cho dù đó chính là tính cách thật của Tần Như Thông, thì cũng không giống một Thời Thạch khác như vậy được, chẳng lẽ trong cơ thể anh ta thực sự có linh hồn của Thời Thạch sao?
Ở sâu trong khu rừng rậm, một đôi mắt đang lén lút nhìn trộm bọn họ, trên mặt nở một nụ cười quỷ quyệt và lạnh lẽo, giống như một hồn ma chui ra từ địa ngục, sẵn sàng gây ra hỗn loạn trên thế giới này vậy.
Anh ta đặt chiếc túi đen trong tay xuống, tháo dây thừng ra rồi từ từ thả những thứ đang lúc nhúc ở bên trong ra ngoài.