Anh không thể chỉ muốn đứa bé, mà không muốn cô, anh ta phải đưa ba người họ cùng nhau vào nhà họ Lục.
“Nếu cô còn muốn gặp đứa bé, phải thành thật một chú, nếu không hôm nay sẽ là ngày chia tay của cô với đứa bé.”
Lục Kiến Nghi lạnh lùng nói ra những lời đe dọa.
Kiều An bò tới ôm lấy hai chân của anh: “Nếu anh muốn mang đứa bé đi, em sẽ tự sát.
Anh không muốn em chết, đúng không, anh cần có em.”
Đôi mắt đen như băng của Lục Kiến Nghi xẹt qua, anh cúi đầu xuống bên tai cô ta nói ra vài câu, thần kinh cả người cô ta đều giật giật: “Kiến Nghi, anh không thể làm như vậy, nó là con của anh, thực sự là con của anh.”
“Không thành vấn đề.” Giọng nói của Lục Kiến Nghi cực kỳ lạnh lùng.
Kiều An gào khóc thảm thiết, ôm lấy chân anh không chịu buông ra: “Em sai rồi, Kiến Nghi, em sai rồi, em sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa, sau này em sẽ nghe lời anh, anh bảo em làm gì thì em sẽ làm cái đó.
Anh không cho em ra ngoài, em sẽ không đi đâu cả, xin anh đừng mang con em đi, làm ơn …”
Lục Kiến Nghi bẻ tay ra rồi đá cô ta đi: “Nhớ kĩ lời cô vừa nói, tôi chỉ cho cô một cơ hội này.”
“Em nhớ rồi, nhất định phải nhớ.” Cô ta liều mạng gật đầu.
Đứa trẻ dường như bị đánh thức bởi giọng nói của cô, kêu lên một tiếng “Oa”.
Kiều An vội vàng bế đứa bé ra khỏi vòng tay của Hùng Văn, vỗ về dỗ dành đứa bé.
“Chăm sóc tốt cho nó, không có sự cho phép của tôi, không được phép ra ngoài.” Lục Kiến Nghi nói xong liền bước ra ngoài.
Một câu nói lạnh lùng vang lên như khi Kiều An nghe thấy, đó như một loại hy vọng.
Anh yêu cầu cô chăm sóc đứa trẻ thật tốt, cho thấy anh vẫn quan tâm đến đứa trẻ, vừa rồi chỉ làm cho cô sợ hãi.
Cô phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi cơ hội và tấn công lại.
…
Trong nhà họ Lục.
Hoa Hiền Phương đưa Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ đến nhà bếp kiểu Tây, để đầu bếp dạy họ cách làm bánh ngọt.
Mỗi lần cô đều đợi Tư Mã Ngọc Như đi vào Tĩnh Tâm Đường rồi mới đưa bọn trẻ đi, vì sợ cô ấy không vui.
Nhưng không nghĩ đến, hôm nay Tư Mã Ngọc Như vẫn chưa đi.
Nhìn thấy cảnh này, cô ta rất tức giận, Hoa Hiền Phương hẳn là đang cố ý chọc tức cô.
Rõ ràng là cô ta biết cô ghét nhất là trẻ con vào bếp, nhưng vẫn cho chúng vào để làm mấy thứ này, thật là quá đáng.
Cô ta không vào ngăn cản mà nấp bên ngoài để nghe trộm, xem Hoa Hiền Phương có lén lút nói xấu cô và gây bất hòa trước mặt bọn trẻ hay không.
Tư Mã Ngọc Thanh đã học rất chăm chỉ và nhớ tất cả các bước làm, chiếc bánh sau khi nướng rất mềm và bông.
Đầu bếp giơ ngón tay cái lên: “Cậu chủ Tư Mã rất có tài, vừa học xong liền làm được như vậy.”
“Ông ngoại cháu là một đầu bếp.
Chắc là được thừa hưởng từ ông.” Lục Sênh Hạ mỉm cười.
Tư Mã Ngọc Thanh đắc thắng nhướng mày: “Khi lớn lên, tôi sẽ là một đầu bếp giỏi, tôi cũng sẽ biên soạn một cuốn “Ngọc Thanh hướng dẫn”, nó sẽ trở thành tiêu chuẩn đánh giá mới trong ngành thực phẩm.
Để Michelin ngoan ngoãn quay lại bán lốp xe đi.”
Lục Sênh Hạ đã tìm cho cậu rất nhiều cuốn sách thú vị về ngành dịch vụ ăn uống, cậu sẽ lấy chúng ra đọc mỗi ngày trước khi đi ngủ.
Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu bé cười nói: “Ý này hay, chị hoàn toàn ủng hộ.”
Tư Mã Ngọc Như đang nghe trộm ngoài cửa tức giận, không nhịn được vội vàng chạy vào: “Ngọc Thanh, sau này con sẽ trở thành tổng giám đốc, chủ tịch, người phụ trách một tập đoàn lớn, con không phải là ở trong bếp làm những việc này.”
Lục Sênh Hạ khịt mũi: “Mẹ, thức ăn cũng rất quan trọng, mẹ đến rán trứng còn không biết, nếu như không có người nấu cơm cho mẹ ăn, mẹ đã chết đói từ lâu rồi.”
Mặt của Tư Mã Ngọc Như trắng xanh: “Con ngậm miệng lại cho mẹ!”
Con gái đúng chỉ là một kẻ ăn bám từ trong ra ngoài!
Hoa Hiền Phương cắt một miếng bánh rồi đưa cho cô ta: “Mẹ nhỏ, Ngọc Thanh làm một cái bánh rất ngon, mẹ có muốn ăn thử không?”
Tư Mã Ngọc Như bực bội ném chiếc bánh đi, chiếc bánh văng ra đập vào tường.
chuang một tiếng, chiếc đĩa vỡ tan, chiếc bánh rơi ra từng mảnh.
“Hoa Hiền Phương, tôi đã nói rằng Ngọc Thanh và Sênh Hạ không được phép vào bếp.
Các người đang cố tình muốn đối đầu với tôi sao?”
Hoa Hiền Phương còn chưa kịp trả lời, Lục Sênh Hạ đã hung dữ đẩy cô ấy một phát thật mạnh: “Bố đã đồng ý rồi, mẹ không có quyền xen vào.”
Tư Mã Ngọc Như sắc mặt tái nhợt: “Mẹ là mẹ của con, mẹ có quyền can thiệp vào bất cứ chuyện gì của con.”
Tư Mã Ngọc Thanh đến bên cạnh em gái, hai tay chống nạnh nhìn cô ta chằm chằm: “Chúng con không phải là con rối của cô, dượng nói rồi, chỉ cần là chuyện hợp lý, chúng con có thể làm được.”
Tư Mã Ngọc Như hít thở sâu vài cái cố gắng giữ bình tĩnh cô không muốn nổi giận với đứa con trai của cô.”Ngọc Thanh, con còn nhỏ không hiểu được lòng người hiểm ác, có một số người bên ngoài đều nói là vì con, nhưng thật ra là lừa gạt con.
Đầu bếp là người cấp thấp, công việc của anh ta là phục vụ mọi người, con là cậu chủ của một gia đình giàu có, con nên được người khác phục vụ, con không nên ở trong bếp, con biết không?”
Nghe thấy vậy Lục Sênh Hạ mỉm cười: “Mẹ, ông ngoại đang từ trên trời nhìn người đó.
Mẹ chán ghét nghề đầu bếp, nói đầu bếp là người thấp kém, không có triển vọng, chính là coi thường ông ngoại, coi thường xuất thân của mình, coi thường bản thân, quên mất gốc rễ của mình!”
Câu nói này kiến Tư Mã Ngọc Như cảm thấy bản thân giống như một củ hành tây, được con gái ruột bóc ra từng lớp vỏ lộng lẫy.
Cô ta rất tức giận, như muốn nôn ra máu, cô ta tức giận giơ tay lên tát vào mặt Lục Sênh Hạ.
Hoa Hiền Phương lao tới bảo vệ Lục Sênh Hạ, cái tát rơi vào người cô.
Tư Mã Ngọc Như là dùng sức thật, không hề giả vờ làm cho Lục Sênh Hạ sợ hãi.
Năm dấu tay lập tức xuất hiện trên cánh tay Hoa Hiền Phương.
Tư Mã Ngọc Như rất hả giận, nếu sớm biết cô ta sẽ xông tới thì cô sẽ càng dùng sức mạnh hơn.
Ngoài cửa phòng bếp, bà Lục nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ nên vội chạy tới, vừa bước vào đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
“Tư Mã Ngọc Như, cô định tạo phản hay sao? Ở nhà họ Lục, mà cô dám làm tổn thương bà chủ.”
Tư Mã Ngọc Như cong môi: “Tôi không muốn đánh cô ta, tôi chỉ muốn dạy dỗ đứa con gái của mình, là cô ta tự nhiên xông tới.”
Bà Lục đi lên, đứng trước mặt cô ta chặn Hoa Hiền Phương và Lục Sênh Hạ ở phía sau: “Cô còn dám đánh Sênh Hạ, vết sẹo trên trán cô bé còn chưa lành, cô còn dám đánh nó tiếp, tôi xem cô giải thích với Vinh Hàn như thế nào!”
“Cô điên rồi, mau đưa cô ấy trở về Tĩnh Tâm Đường.” Tư Mã Ngọc Thanh nói xong liền chạy đến bên cạnh Hoa Hiền Phương.
Tư Mã Ngọc Như tức sôi máu, khóe miệng cô ta tức giận nhếch lên đến gần lỗ tai.
Mọi người đều đứng về phía Hạo Phong và cô lập cô ta.
“Sênh Hạ, đứa nhỏ này đã được dạy dỗ không tốt, tôi dạy nó là muốn tốt cho nó.””