Toàn bộ hòn đảo được bao bọc lại, trời xanh, mây trắng, biển xanh, cát bạc, đẹp tựa như thiên đường.
Ở trên bãi biển được rải một tấm thảm đỏ rắc đầy những cánh hoa hồng rực rỡ nhiều màu sắc.
Hoa Hiền Phương mặc một chiếc váy cưới đính kim cương đắt tiền và lộng lẫy giống như một thiên thần xinh đẹp từ trên trời rơi xuống.
Trên cổ cô ấy đeo một chiếc vòng hoa đạt phổ nhĩ do chính cô tự mình thiết kế, nhị hoa là viên kim cương hoàng gia hình trái tim được truyền từ đời này qua đời khác của nhà họ Lục.
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi chỉ tập trung trên người của cô, trong ánh mắt của anh ấy chỉ có cô, trong lòng cũng chỉ có cô, trời xanh, mây trắng, biển xanh, cát bạc, khách khứa đầy nhà, … tất cả đều bị che khuất tầm mắt.
Trong lòng Hoa Hiền Phương như sóng biển, từng làn sóng hạnh phúc tuôn trào.
Cô khoác cánh tay của bố mình, chậm rãi đi đến trước mặt anh ấy.
Lục Kiến Nghi nắm chặt tay của cô, hai người cùng thề nguyện yêu thương trước trời xanh đất lớn, người thân bạn bè, trước linh mục và Chúa.
“Hiền Phương, anh luôn nghĩ rằng sẽ không có người phụ nữ nào có thể tiến vào trong trái tim anh, nhưng em đã xuất hiện, anh rất cảm ơn ông bà nội đã mang em tới cho anh, cũng rất cảm ơn ông trời đã lại một lần nữa đem em trở về bên cạnh anh.
Hãy hứa với anh, cùng anh đi đến hết quãng đời còn lại, cùng anh nhìn khắp thế giới này.
Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, không bao giờ làm em thất vọng, cũng không bao giờ để em rời xa anh.
Từ nay về sau, em là tất cả của anh, anh là duy nhất của em, trọn đời suốt kiếp một đôi.”
Một dòng nước mắt chảy ra từ trong mắt Hoa Hiền Phương, cô vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Ma vương lớn đúng là ma vương lớn, đọc lời thề nguyện còn có thể đọc đến ngang ngược như vậy, muốn độc chiếm hoàn toàn cuộc đời của cô.
“Em đã từng đánh mất rồi, vì thế không còn cảm giác an toàn, không dám đặt quá nhiều hi vọng đối với hạnh phúc, em sợ hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
Nhưng mà hiện tại, em đã có em anh rồi, có con, có gia đình, em muốn giữ chắc lấy tất cả mọi người, em muốn cho các con một gia đình ngọt ngào.
Em sẽ đem hi vọng,tương lai, tình yêu, trái tim của em, còn cả hạnh phúc của em và các con, tất cả đều giao cho anh, anh đừng làm em thất vọng, cả một đời cũng không được.”
Cô nhấc ngón tay lên, gõ nhẹ vào ngực anh:
“Sau này em già nua xấu xí rồi, anh không được ghét bỏ em, cũng không được lấy lại những thứ đã được giao ra.”
“Không bao giờ.” Một nụ cười quyến rũ nở trên khuôn mặt anh, ánh mắt anh dịu dàng như nước, giọng điệu kiên định.
Vị linh mục tuyên bố cặp đôi mới trao nhẫn cưới cho nhau.
Anh ấy nhận chiếc nhẫn cưới từ trong tay của phù rể, đeo vào tay cô.
Cái này là do anh ấy tự mình đặc biệt thiết kế cho cô, lần trước bị người khác bắt chước, lần này là có một không hai, bởi vì đây là viên kim cương hình trái tim màu đỏ duy nhất trên thế giới.
Trong các loại kim cương, màu đỏ là hiếm có nhất, quý giá nhất, đỏ tươi và tinh khiết như thế, hàng nghìn năm mới đào được một viên như vậy.
“Cô gái ngốc, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, không có ai bằng.” Anh cúi đầu xuống hôn cô thật sâu.
Lúc này, tất cả trời đất đều đang chứng kiến hạnh phúc của họ.
Ở một góc khác trên thế giới, có người đang âm thầm chữa bệnh.
Hứa Nhã Thanh đang bị nhốt ở trong phòng, xem video hôm lễ của anh và Hoa Hiền Phương.
Đáng ra cô phải là cô dâu của anh, bọn họ có thể đã rất tốt đẹp, đều tại người phụ nữ chết tiệt đó, đã phá hỏng toàn bộ mọi thứ.
Còn có mẹ của anh ta, bà ấy như cọng rơm cuối cùng bóp chết con lạc đà, đã phá hủy anh ta hoàn toàn.
Nếu bà ta có thể giúp đỡ anh ta vô điều kiện, anh ta đã có thể cùng Hoa Hiền Phương và đứa trẻ trở về An Kỳ một lần nữa.
Dường như tất cả mọi người đều muốn chống lại anh ta, bọn họ phải đưa Hoa Hiền Phương rời xa khỏi anh ta mới yên tâm.
Nhưng làm sao mà anh ta có thể cam lòng?
Tần Nhân Thiên trở lại thành phố Dương Hà, người đàn ông ở bên cạnh rót một ly rượu whisky cho anh ta:
“Trước tiên cứ để Lục Kiến Nghi đắc ý vui vẻ một thời gian, không lâu sau anh ta sẽ bị đặt vào tình huống khó xử, tiến thoái lưỡng nan.”
Tần Nhân Thiên cười khổ: “Anh cho rằng cô ấy còn có thể trở về bên cạnh tôi nữa sao?”
“Cô ấy vốn dĩ là của anh.” Người đàn ông an ủi nói.
Anh ta nâng ly rượu lên uống cạn, như thể đó là nước chứ không phải rượu: “Tôi quyết định sẽ là chính mình, trả lại thân phận này cho anh.”
……..
Bởi vì các con còn nhỏ, Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi quyết định hoãn kế hoạch hưởng tuần trăng mật lại, đợi các con của bọn họ lớn hơn một chút, họ sẽ đưa chúng đi vòng quanh thế giới.
Vào ngày tổ chức hôn lễ, người nhà họ Lục đến dự, nhưng Lục Kiều Sam không đến, cô ta chỉ ở lì trong phòng, đâm cả trăm cây kim vào người con búp bê có tên Hoa Hiền Phương.
Đây là một kĩ thuật cô ta tìm học được từ một người thầy giỏi nhất Đông Nam Á về kỹ thuật chặt đầu giết người.
Người thầy về thuật chặt đầu nói mỗi ngày đều cắm một cây kim vào người con búp bê, sau nửa năm, Hoa Hiền Phương sẽ bị chảy máu đến chết.
Cô ta đã làm như vậy được bốn tháng rồi, Hoa Hiền Phương thậm chí còn không có phản ứng gì, tốt xấu gì cũng phải đau đầu chóng mặt chứ?
Người phụ này số mạng thật sự rất lớn, thậm chí đầu xe tải cũng không giết chết được cô ấy.
Hôm nay cô ta cắm một trăm cây kim vào người cô ấy, xem cô ấy chịu đựng được bao lâu.
Vào tối thứ bảy, trong giới người nổi tiếng có một bữa tiệc lớn.
Cô ta quyết định tham gia bởi vì chắc chắn Hoa Hiền Phương cũng sẽ tham gia, cô ta muốn nhìn xem thuật chặt đầu có chút tác dụng gì hay không.
Bữa tiệc lần này là bữa tiệc lần đầu cô xuất hiện sau khi sinh con.
Dang người cô ấy đã hồi phục rất tốt, bụng dưới phẳng lì, vong eo thon nhỏ, mảnh khảnh như cành liễu yếu, nhìn không ra cô đã là người phụ nữ có ba con nhỏ.
Lúc nhìn thấy cô ấy, gân xanh trên trán Lục Kiều Sam liền chảy xuống.
Người phụ nữ hèn hạ đáng chết, tại sao mà lại không có vết rạn da trên bụng, vết rạn trên mặt của người mang thai, tại sao lại không béo tròn, vòng eo dày ngấn mỡ?
Tại sao có thể nhanh chóng hồi phục trở về giống thời con gái như vậy?
Thật quá đáng ghét!
Tại sao thuật chặt đầu không phát huy tác dụng gì?
Hoa Hiền Phương cũng nhìn thấy cô ta, nhưng không có ý định chào hỏi.
Cô không phải là hoa sen trắng đức hạnh, lấy ơn báo oán, mâu thuẫn giữa cô và Lục Kiều Sam không có cách nào giải quyết được.
Lục Kiến Nghi cũng không có ý định để ý đến cô ta, quan hệ chị em của bọn họ đã sớm cắt đứt.
Lục Kiều Sam nhấp một hớp rượu, đi về phía bọn họ.
“Lục Kiến Nghi, vợ của em sau khi sinh con xong, so với trước đây đã xấu đi hơn rất nhiều, bụng của cô ấy chắc chắn là đầy vết rạn phải không? Buổi tối lúc đi ngủ em có gặp phải ác mộng hay không?”
Lục Kiến Nghi duỗi cánh tay sắt ra, vòng qua ôm eo Hoa Hiền Phương:
“Tôi cảm thấy dáng người của vợ tôi ngày càng đẹp hơn, không giống như cô, càng ngày càng khô quắt, giống như một cây đậu quắt queo.”
Lục Kiều Sam sắc mặt trắng xanh: “Tôi có chỗ nào khô quắt, tôi là cỡ C.”
“Người phụ nữ ngày nào cũng bực dọc tức giận, rất dễ già đi, rất nhanh có nếp nhăn.” Lục Kiến Nghi dang hai tay, chậm rãi nói.
“Anh nói nhảm, tôi không có nếp nhăn.” Lục Kiều Sam nhanh chóng lấy gương ra để soi, cô ta đã ba mươi tuổi rồi, mỗi ngày trôi qua đều sẽ già thêm, chắc chắn phải chăm sóc bảo dưỡng thật tốt, không thể để vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta bị phai nhạt.
“Mỗi ngày tôi đều dành ra một nửa thời gian để chăm sóc da, vì thế chắc chắn tôi sẽ không già đi.”
“Người lương thiện tốt bụng sẽ già đi từ từ.” Lục Kiến Nghi nhếch miệng chế giễu.
Đôi mắt của Lục Kiều Sam trong vô thức cụp xuống, lo sợ bí mật nhỏ của mình sẽ bị Lục Kiến Nghi phát hiện ra.