Tháng ba mùa xuân là mùa thích hợp nhất để chơi diều, nhìn thấy những con diều vững vàng bay lên bầu trời, Lục Kiến Dao vươn tay nhỏ hướng về phía Lục Kiến Nghi.
“Ba ơi, đưa dây cho con, để con cầm cho.
”
“Được.
” Lục Kiến Nghi đưa dây diều trong tay cho con gái, dạy cô bé cách khống chế dây diều như thế nào.
Bánh bao nhỏ nhanh chóng học xong, chẳng qua sức lực của cô nhóc còn quá nhỏ, cần phải có bố ở bên cạnh giúp đỡ mới được.
“Ba ơi, chơi diều vui thật đó.
” Bánh bao nhỏ cười vui vẻ, tiếng cười khanh khách giống như chuông đồng quanh quẩn trên bãi cỏ.
Trong ánh mắt của Lục Kiến Nghi đầy sự cưng chiều, hôn lên trán con gái nhỏ.
Lục Kiến Diệp chạy đến bên cạnh chị gái.
“Chị ơi, chị cho em chơi một lúc nhé?”
“Được, để chị dạy cho em.
” Lục Kiến Dao gật đầu, cầm dây diều trong tay đưa cho em trai, học dáng vẻ của bố dạy cậu nhóc điều khiển dây diều.
Ba đứa nhỏ lớn hơn ở một bên chơi đùa, bọn nhóc thả một con diều chim ưng to.
Hoa Hiền Phương ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, khẽ cười nhìn bọn họ.
Gia đình của cô rất hạnh phúc, rất mỹ mãn.
Cô tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ ai phá hoại nó.
Trong một căn biệt thự khác, Đỗ Di Nhiên đứng ở ban công cầm ống nhòm quan sát mặt cỏ.
Trong lòng cô ta càng thêm đố kỵ.
Dưới cái nhìn của cô ta, tất cả những thứ mà Hoa Hiền Phương đang có nên thuộc về cô ta mới đúng.
Một người chồng hoàn mỹ, đứa nhỏ đáng yêu, quản lý quyền lớn trong gia tộc, đây chính là mục tiêu lớn nhất trong đầu cô ta.
Tối hôm đó, rõ ràng Lục Kiến Nghi rất ham muốn cô ta, không ngừng đòi hỏi cô ta, nói rõ anh còn thích cô ta.
Trên bãi cỏ, Hoa Hiền Phương nhận được điện thoại của Kiều An, cô ta dẫn theo Niên Niên đến cổng làng du lịch.
Đương nhiên cũng chính là do Tư Mã Ngọc Như nói cho cô ta biết chuyện Lục Kiến Nghi ở chỗ này.
Cô ta chính là muốn khiến bên người Lục Kiến Nghi náo nhiệt, ba vợ bốn nàng hầu đều gom đủ.
Kiều An rất thông minh, cô ta không gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghi, ngược lại là gọi cho Hoa Hiền Phương.
Cô ta biết nếu như mình gọi điện cho Lục Kiến Nghi, Lục Kiến Nghi nhất định sẽ đuổi cô ta đi.
Hoa Hiền Phương lại khác, cô nhất định sẽ để Niên Niên đi vào, cô ta đã năm dò tính tình của Hoa Hiền Phương, cô là người ăn mềm không ăn cứng.
Hoa Hiền Phương sắp xếp vệ sĩ đưa Kiều An vào trong này.
Vừa nhìn thấy cô ta, sắc mặt Lục Kiến Nghi đã trở nên âm trầm.
“Cô đến đây làm gì?”
“Em nghe nói mọi người nghỉ phép ở đây, cho nên muốn dẫn Niên Niên đến chơi với anh chị.
” Kiều An lúng túng nói.
“Cô nghe ai nói?” Trong mắt Lục Kiến Nghi lóe lên ánh sáng sắc bén.
Kiều An không trả lời mà chính là để đứa nhỏ trong ngực xuống.
“Con qua tìm anh chị chơi đi.
”
Niên Niên chạy đến chỗ Hoa Hiền Phương, vươn tay nhỏ ra, muốn được cô ôm.
Hoa Hiền Phương bế cậu bé lên, hôn lên gương mặt mũm mĩm của cậu nhóc.
“Niên Niên, hình như cháu lại nặng hơn rồi đó.
”
Niên Niên hé cái miệng nhỏ nhắn của mình, cười ha ha với cô.
“Bác… Bác… ăn quả.
”
Hoa Hiền Phương biết cậu nhóc đang gọi bác gái.
“Cháu cũng biết gọi bác gái rồi, thật đúng là thông minh…”
Cô múc một bát sinh tố hoa quả, đặt cậu bé lên ghế dành cho trẻ sơ sinh, đút cho cậu nhóc ăn.
Cậu nhóc vừa ăn vừa vỗ tay.
“Ngon… Ngon quá…”
Lục Kiến Dao và Lục Kiến Diệp chơi một lúc cũng chạy về ăn hoa quả.
Lục Kiến Dao phát hiện, đứa nhóc Niên Niên này không đến giành ba với bọn họ, mà chính là giành mẹ.
“Ba, em trai không thích ba, thằng bé thích mẹ hơn.
”
Lục Kiến Nghi cau mày.
Thằng nhỏ kia chính là dựa vào ngây thơ nũng nịu nắm giữ trái tim thánh mẫu của người phụ nữ ngu ngốc kia.
Kiều An ở bên cạnh vội vàng nói.
“Niên Niên cũng rất thích… Bác Lục, chỉ là bác Lục chưa từng cười với thằng bé, cho nên thằng bé có chút sợ hãi mà thôi.
” Vốn dĩ lúc đầu cô ta muốn nói ba, nhưng đầu lưỡi khẽ đảo chuyển sang bác.
Có một câu nói rất hay, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, con trai thông minh như thế, dỗ cho Hoa Hiền Phương vui vẻ, cô ta không thể ở bên cạnh gây cản trở.
Hoa Hiền Phương nhìn Lục Kiến Nghi, láu lỉnh cười một tiếng.
“Bác Lục, bác nhanh cười một tiếng với Niên Niên đi.
”
Lục Kiến Nghi tức giận trừng mắt nhìn cô.
“Em để ý đến tụi nhỏ, anh đi xử lý ít công việc.
”
Sau khi nói xong, anh quay người đi về phía biệt thự.
Từ trong ống nhòm, Đỗ Di Nhiên nhìn thấy Hoa Hiền Phương và Kiều An vừa nói vừa cười, trong lòng cô ta cũng có mấy phần ngạc nhiên.
Người phụ nữ kia thật đúng là khéo léo, một mặt kết minh với cô ta, một mặt còn vui vẻ với Hoa Hiền Phương.
Cô nhỏ Đỗ cũng nhìn thấy cảnh tượng kia.
“Cô còn cho rằng người phụ nữ này và Hoa Hiền Phương như nước với lửa, không nghĩ đến lại là bà cả và vợ bé hòa thuận.
”
“Nếu như cô ta không có một chút tâm cơ, sao có thể vẫn luôn ở bên cạnh Lục Kiến Nghi, còn sinh cho anh ấy hai đứa bé.
”
“Cô thấy Hoa Hiền Phương kia đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của cô ta, còn bế con trai cô ta chơi đùa, không ngờ cô ta còn rộng lượng hơn cả những gì cô tưởng tượng.
” Cô nhỏ Đỗ tặc lưỡi.
Đỗ Di Nhiên hừ một tiếng.
“Cô ta đang làm ra vẻ cho Lục Kiến Nghi nhìn thôi, sau lưng còn không biết lại bày ra trò gì, nếu như cô ta không ra vẻ rộng lượng thì đã sớm bị Lục Kiến Nghi đá xuống giường rồi.
”
Cô nhỏ Đỗ sờ cằm, giống như có điều suy nghĩ nói.
“Theo cô thấy chưa chắc đã là như vậy, cháu cũng đừng quên, cô ta còn có hai tình nhân cũ đấy, cậu chủ nhà họ Tần từng là thanh mai trúc mã với cô ta, cậu chủ nhà họ Hứa là chồng cũ của cô ta, hai người đều có tình cảm thắm thiết với cô ta, đến bây giờ còn chưa có bạn gái.
Nếu như Lục Kiến Nghi đối xử không tốt với cô ta, cô ta quay người là có thể nhào vào ngực người khác, cho dù là làm mợ chủ nhà họ Hứa, hay là chủ mẫu nhà họ Tần, đều không kém hơn nhà họ Lục, cô ta đâu cần nhẫn nhịn bên người Lục Kiến Nghi.
”
Đỗ Di Nhiên bĩu môi.
“Cháu thật đúng là không nhìn ra, rốt cuộc cô ta có mị lực gì lại khiến những người đàn ông kia thần hồn điên đảo như thế chứ?”
“Đối với đàn ông mà nói, không có được mới là tốt nhất.
” Cô nhỏ Đỗ vỗ vai cô ta.
“Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được, đây là đạo lý từ ngàn đời xưa không thay đổi.
”
Khéo miệng Đỗ Di Nhiên co quắp.
“Cháu cũng hi vọng Lục Kiến Nghi theo đuổi mình, thế nhưng anh ấy giống như khối băng nghìn năm không thay đổi, cơ bản không để ý đến cháu.
”
Cô nhỏ Đỗ vỗ vai cô ta.
“Người ta nói mỗi một củ cải là một cái hố, có lẽ củ cải Lục Kiến Nghi này thích sinh trưởng trong hố của Hoa Hiền Phương.
”
Đỗ Di Nhiên đương nhiên không muốn nghe những lời này.
“Cô à, cô đừng tăng chí khí của kẻ khác mà diệt uy phong của mình.
”
Cô nhỏ Đỗ thở dài.
“Cô cũng không hy vọng cháu không nhổ ra được.
”
Lục Kiến Nghi quay về phòng đọc văn kiện một lúc thì đi tìm Hoa Hiền Phương.
Đỗ Di Nhiên nhân cơ hội đi theo tránh ở sau một gốc cây, giả bộ ngã sấp xuống.
“Người đâu, có người không, tôi bị ngã sấp xuống, bụng tôi đau quá.
”
Lục Kiến Nghi nghe thấy giọng của cô ta, chẳng những không dừng lại, trái lại còn đi nhanh hơn.
Người phụ nữ này sống chết bám theo anh.
Trợ lý đi bên cạnh anh liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ đi theo, để anh ta tới nhìn xem.
Người vệ sĩ áo đen kia vòng ra sau đại thụ.
.