Tư Mã Ngọc Như nhếch miệng: “Mấy người trẻ tuổi như các người thì sao mà biết cách dạy con cái được chứ, mấy người sẽ chỉ dung túng thằng bé, để nó tự làm theo ý mình, tôi sẽ dạy bảo Ngọc Thanh thật tốt, không cần mấy người nhúng tay vào.”
Tư Mã Ngọc Thanh nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha: “Cháu muốn gọi điện cho mẹ, cháu muốn về nhà.
Cháu ghét cô, cháu không muốn ở cùng với cô đâu.”
“Mẹ cháu đưa hai chị gái của cháu ra nước ngoài rồi, mấy tháng này sẽ không ở nhà, cháu không gặp mẹ được đâu.”
Tư Mã Ngọc Như nghiêm khắc nói.
Mã Trúc Mai dẫn con gái đi Nhật Bản phẫu thuật thẩm mỹ, Tư Mã Minh Thịnh muốn sử dụng chúng cho cuộc hôn nhân chính trị để củng cố thế lực của mình và giành lại Mã thị.
Tư Mã Ngọc Thanh lập tức ủ rũ, khóc lóc chạy lên lầu.
Hoa Hiền Phương thầm thở dài trong lòng.
Lúc trước mẹ nhỏ cứ khăng khăng để Tư Mã Ngọc Thanh tới trường Ivy League khiến cậu bé mất tự tin, còn trở thành đối tượng giễu cợt của bạn bè, từ đó sinh ra tâm lý ghét học nghiêm trọng, bây giờ lại muốn ép cậu ấy học một đống môn ngoại khóa đầy nặng nề.
Đúng là làm tổn hại tâm lý của một đứa trẻ tràn đầy sức sống, phá hủy một đứa trẻ ngoan mà.
Nhưng cô có thể nói gì được chứ?
Lòng tốt của mình sẽ chỉ bị người khác xem như là kẻ lòng lang dạ sói mà thôi.
Lục Sênh Hạ lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình là con gái, mẹ sẽ không kỳ vọng gì ở cô bé cho nên mới không quá nghiêm khắc với cô bé.
Nếu như cô bé là con trai thì chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều áp lực, thê thê thảm thảm ưu sầu giống như Tư Mã Ngọc Thanh.
“Nhà họ Lục chúng ta luôn luôn coi trọng dân chủ, không ngờ bà lại là một kẻ độc tài, thật là đáng sợ.”
Lục Kiến Nghi dẫn vợ con đi lên lầu.
“Sau này em không cần quan tâm tới chuyện của Ngọc Thanh nữa đâu, miễn cho người khác nói này nói nọ.”
“Em biết rồi.” Hoa Hiền Phương gật đầu, vẻ buồn bã nhanh chóng lướt qua từ giữa hàng lông mày của cô.
Tư Mã Ngọc Như lập thực đơn dinh dưỡng cho Tư Mã Ngọc Thanh, ngoại trừ trứng gà và sữa bò ra thì toàn bộ đều là món chay.
Vì để tránh Tư Mã Ngọc Thanh nhìn thấy mà thèm cho nên bà ta để Tư Mã Ngọc Thanh ăn một mình trong phòng, không ăn cơm cùng mọi người.
Mỗi sáng sớm, Tư Mã Ngọc Thanh sẽ phải học Olympic toán học và tính nhẩm.
Buổi chiều học tiếng Pháp và thư pháp.
Buổi tối học cờ vua.
Nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng.
Tư Mã Ngọc Thanh quyết định sẽ bỏ nhà ra đi.
Nhà họ Lục được phòng vệ rất nghiêm ngặt, một mình cậu mà muốn trốn ra ngoài là điều không thể, nhất định phải có người hỗ trợ mới được.
Cậu ấy gọi Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân vào phòng.
Nghe thấy cậu ấy muốn bỏ nhà ra đi, Lục Sênh Hạ giật mình thốt lên: “Em quên chuyện lần trước bị bắt cóc rồi à, lỡ gặp phải người xấu thì phải làm sao?”
“Đúng thế, chú Ngọc Thanh, ngoại trừ về nhà thì chú làm gì có chỗ nào để đi nữa.” Hứa Kiến Quân lắc đầu kịch liệt, bỏ nhà ra đi là một suy nghĩ vô cùng nguy hiểm.
Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng ủ rũ, như sắp muốn khóc: “Nếu em tiếp tục ở lại đây thì chắc chắn sẽ bị cô hành hạ đến chết.
Em rất muốn ăn thịt, lâu lắm rồi em chưa được ăn thịt, em sắp quên mất mùi vị của thịt rồi.”
Lục Sênh Hạ sờ cằm, trầm tư một hồi lâu, sau đó nói nhỏ: “Chắc chắn là mẹ chị đang đến thời kỳ mãn kinh nên tính tình mới trở nên gàn dở như vậy.
Chắc chắn là em không thể bỏ nhà ra đi được, nhưng có thể dọa mẹ chị một chút, khiến mẹ chị không dám đối xử với em như thế nữa.”
“Dọa như thế nào?” Tư Mã Ngọc Thanh vội vàng hỏi.
“Tìm chỗ nào an toàn rồi trốn vào đó, giả vờ như bỏ nhà ra đi.” Lục Sênh Hạ khẽ nói.
“Vậy em phải trốn ở đâu đây?” Tư Mã Ngọc Thanh chớp mắt mấy cái, không thể nghĩ ra được chỗ nào.
Lục Sênh Hạ suy nghĩ một lát, trong mắt chợt hiện lên vẻ giảo hoạt.
“Chị nghĩ ra được một chỗ.” Cô bé kéo hai người họ qua, thầm thì mấy câu.
Tư Mã Ngọc Thanh gãi gãi đầu: “Chú ấy sẽ chứa chấp em sao?”
“Không sao, cháu sẽ thuyết phục chú ấy.” Hứa Kiến Quân vỗ vỗ bộ ngực nhỏ.
Ba đứa trẻ bàn bạc với nhau một hồi, sau đó quay về phòng mình ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ đã lặng lẽ chạy ra ngoài.
Lục Sênh Hạ dẫn Tư Mã Ngọc Thanh đi đến nhà để xe, để cậu ấy trốn vào trong chiếc Limousine Lincoln.
Sau khi Tư Mã Ngọc Như rời giường, Lục Sênh Hạ bèn dắt tay Túi Sữa Nhỏ đi tới trước mặt bà ta: “Mẹ, hôm nay con phải đi tham gia họp lớp, con muốn dẫn Quân đi cùng con, thằng bé sắp phải đi học rồi, quen biết thêm các anh chị trong trường thì sẽ tốt hơn.”
Tư Mã Ngọc Như gật đầu, không nói thêm gì.
Lục Sênh Hạ đi đến nhà để xe, chỉ định muốn đi Lincoln.
Hai người ngồi vào trong xe, phát hiện Tư Mã Ngọc Thanh trốn đằng sau tủ ngủ thiếp đi.
Lục Sênh Hạ nhéo tai cậu ấy: “Đồ đần, thế này rồi mà vẫn còn ngủ được à.”
Tư Mã Ngọc Thanh bị đau nên tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm: “Cuối cùng hai người cũng tới, em ở trong này một mình sắp chán chết rồi.”
“Chị đã mở cửa sổ cho em rồi thì sao mà còn ngạt chết được nữa.” Lục Sênh Hạ trừng mắt liếc cậu ấy một cái, cô bé tuy trông thế nhưng lại rất cẩn thận.
“Ý em là rất nhàm chán.” Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ.
Lục Sênh Hạ ra hiệu suỵt với cậu, bảo cậu nói bé lại, đừng để lái xe và vệ sĩ nghe thấy.
Chiếc xe Lincoln chạy thẳng tới khu biệt thự Hồng Sam.
Sau khi xuống xe, Hứa Kiến Quân đi về trước mấy bước rồi bèn ôm bụng.
“Cháu đau bụng quá!”
Lục Sênh Hạ cười đầy gian xảo, vội vàng gọi tài xế vài vệ sĩ tới: “Kiến Quân đau bụng, mấy người mau xem có vấn đề gì không đi.”
Nhân dịp tài xế và vệ sĩ vây quanh Kiến Quân, Tư Mã Ngọc Thanh nhanh chóng chui ra khỏi xe và trốn vào biệt thự.
Hứa Kiến Quân nhìn thấy kế ve sầu thoát xác của cậu ấy đã thành công, bèn sờ chiếc bụng nhỏ của mình và nói: “Được rồi, cháu hết đau rồi, cô nhỏ, chúng ta đi vào đi.”
“Ừm.” Lục Sênh Hạ nắm tay cậu bé đi vào.
Thật ra hôm nay chẳng có bữa tiệc nào cả mà chỉ là cô bé và bạn thân Y Ni hẹn gặp nhau để giúp Tư Mã Ngọc Thanh bỏ nhà ra đi.
Hôm nay bố mẹ Y Ni không ở nhà nên họ có thể làm gì tùy thích.
Lục Sênh Hạ bảo cô ấy chuẩn bị cho Tư Mã Ngọc Thanh một bộ tóc giả và một bộ váy.
“Mau thay đi.”
Tư Mã Ngọc Thanh gãi đầu một cái: “Phải đóng giả con gái sao?”
“Không thì sao em có thể dễ dàng đi ra khỏi đây hả?” Lục Sênh Hạ chỉ chỉ vệ sĩ đang canh giữ ngoài cửa.
Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ, vì chạy trốn khỏi cô mình, có đóng giả con gái cũng không sao.
Cậu ấy mặc váy vào, đội tóc giả lên, Lục Sênh Hạ trang điểm cho cậu ấy.
Hứa Kiến Quân vỗ tay: “Chú Ngọc Thanh, nhìn chú giống con gái thật đấy.”
Lục Sênh Hạ ôm bả vai cậu bé: “Đến lượt cháu rồi đấy.”
Cậu bé ra dấu OK, dùng đồng hồ thông minh gọi điện cho Hoa Phi.
“Cậu, cháu định tham gia một bữa tiệc của chị ở khu biệt thự Hồng Sam chỗ gần biển, nhưng mà giờ bụng cháu lại hơi đau, cậu tới đón cháu được không ạ?”
“Được, cậu tới ngay.” Hôm qua Hoa Phi trực ca đêm nên đang nghỉ ngơi, nghe thấy cậu bé nói thế bèn lập tức nhảy xuống giường.