Hoa Hiền Phương tinh nghịch lè lưỡi: “Em chỉ nói linh tinh một chút thôi mà.
Thật ra em thấy Hoa Phi và anh có cái tật xấu này cũng tốt, nếu như anh không có tật xấu này thì đã trở thành một tên lăng nhăng, đi tìm những bụi hoa xinh đẹp để vui sướng cùng với bọn họ mấy trăm lần rồi.”
Trong giới danh gia vọng tộc có vô số phụ nữ thầm thương trộm nhớ anh, cho dù anh đã kết hôn nhưng vẫn còn một đống phụ nữ vừa trắng vừa giàu vừa xinh nhìn chằm chằm vào anh, chỉ chực chờ cơ hội chen chân vào giữa hai người bọn họ.
Cũng may thái độ của anh quá lạnh lùng cho nên đám phụ nữ đó mới không dám mạnh dạn theo đuổi anh, nếu không thì bọn họ đã đổ xô nhau tranh giành anh, đánh nhau tơi bời khói lửa, mùi thuốc súng bay tán loạn khắp nơi từ lâu rồi.
Lục Kiến Nghi búng một cái lên trán của cô: “Nghĩ đến vấn đề này làm gì, dù thế nào đi chăng nữa thì trong lòng anh cũng chỉ có một mình em.” Anh biết mình phải giữ bản thân trong sạch, vì vậy cô là người phụ nữ duy nhất có thể đi vào trong trái tim anh.
Tuy rằng không tin lời này của anh, nhưng màng nhĩ của Hoa Hiền Phương vẫn cảm thấy rất dễ chịu.
Sau khi mọi người thay quần áo xong, lập tức đi tắm suối nước nóng.
Cô và Lục Kiến Nghi dẫn theo Túi Sữa Nhỏ ngồi phơi nắng trên đồng cỏ.
Lục Sênh Hạ cùng Lâm Đại Dao ngâm suối nước nóng một tiếng đồng hồ, sau đó cũng tới phơi nắng.
“Chị họ, chị có biết chuyện hôm qua Tư Mã Ngọc Thanh đánh nhau với bạn học không?” Lục Sênh Hạ nói với giọng điệu thản nhiên hững hờ.
“Vì sao lại đánh nhau?” Lâm Đại Dao nhíu mày.
“Hình như là bởi vì trong đợt kiểm tra môn toán học lần này, Tư Mã Ngọc Thanh lại đứng thứ nhất đếm từ dưới lên trên, bị bạn học kia chế giễu, nói rằng cậu ta ăn quá nhiều nên trong đầu toàn là phân.
Thế là Tư Mã Ngọc Thanh đánh bạn học kia luôn.” Lục Sênh Hạ nói.
Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Cho dù có thành tích tốt cũng không thể bắt nạt bạn học có thành tích kém hơn, như vậy có khác gì đầu gấu trường học.
Lần này Tư Mã Ngọc Thanh không sai.”
“Thế nhưng cậu ta không đánh được học sinh kia, ngược lại còn trở thành người bị đánh.
Mợ của em rất tức giận, dẫn cậu ta tới trường học tìm học sinh kia nhưng lại bị bảo vệ ngăn không cho vào trường.
Việc này gây ầm ĩ đến tận phòng làm việc của hiệu trưởng, hiệu trưởng bắt học sinh kia xin lỗi, còn ghi lỗi nặng vào hồ sơ.” Lục Sênh Hạ tạm ngừng, nhấp một hớp nước trái cây: “Chắc hẳn mọi người đều biết, trường học của Tư Mã Ngọc Thanh có quan hệ hợp tác với trường Thường Thanh Xuân, những học sinh ưu tú nhất định sẽ được giới thiệu qua đó, nếu như bị ghi lỗi nặng vào hồ sơ sẽ không có cơ hội này.”
“Không tìm đường chết sẽ không phải chết, thiên tài nhí là những đứa trẻ không chỉ có trí thông minh cao mà nhân phẩm cũng phải tốt.” Hoa Hiền Phương không hề đồng tình với nhóc bạn học kia, cô ghét nhất mấy chuyện bạo lực học đường như vậy.
“Phụ huynh của học sinh không vui, nói rằng Tư Mã Ngọc Thanh hoàn toàn không có đủ tư cách để vào Thường Thanh Xuân, còn nói sẽ hợp tác với những phụ huynh khác đuổi Tư Mã Ngọc Thanh ra khỏi trường học.” Lục Sênh Hạ nhăn nhó tạo thành mặt xấu: “Ngay sáng sớm hôm nay mẹ em đã đến trường học, chắc hẳn là muốn tạo áp lực cho phụ huynh của học sinh kia, để bọn họ không dám la lối nữa.”
Hoa Hiền Phương vuốt ve đầu của con trai đang ngồi bên cạnh mình: “Xem ra cần phải bảo hiệu trưởng tăng cường giáo dục đạo đức, chị không muốn về sau trong lớp học của Tiểu Quân cũng xảy ra hiện tượng như này.”
Túi Sữa Nhỏ chớp mắt: “Mẹ, lúc đấy chắc chắn con là học sinh ưu tú nhất trong lớp học, chỉ có con chế giễu người khác thôi, không phải ai cũng có đủ tư cách để chế giễu con đâu.”
“Tiểu Quân.” Hoa Hiền Phương nhìn con trai mình, nghiêm túc nói: “Chế giễu cười nhạo người khác là sai, không thể chỉ vì mình có ưu điểm mà cười nhạo nhược điểm của người khác.”
Túi Sữa Nhỏ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hiểu chuyện: “Con biết rồi, mẹ.”
Ở dưới đáy mắt của Lâm Đại Dao lóe lên một tia sáng màu trầm không cách nào nói rõ nên lời: “Dì đối xử Ngọc Thanh tốt thật đấy.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Chị họ, em kể cho chị chuyện này, mẹ em luôn nói rằng cậu ta là đứa con trai duy nhất của nhà họ Tư Mã, hoàn toàn xem cậu ta như con ruột của mình, đối xử với cậu ta còn tốt hơn cả em nữa.”
“Không khoa trương đến vậy chứ, Tư Mã Ngọc Thanh là con trai duy nhất của nhà họ Tư Mã nhưng em là con gái của dì mà.
Dì chỉ có duy nhất một đứa con gái là em, lúc sinh ra em đã vượt quá tuổi sinh sản rồi nhưng vẫn kiên trì không màng đến nguy hiểm để sinh em mà.” Lâm Đại Dao mỉm cười.
Lục Sênh Hạ vén lên phần tóc lòa xòa trước trán, đường cong nơi khóe miệng biến mất, nghiêm túc nói: “Em không khoa trương chút nào đâu, nếu như em và Tư Mã Ngọc Thanh đồng thời bị bệnh, mẹ em nhất định sẽ đưa em cho bảo mẫu, sau đó chạy đi chăm sóc Tư Mã Ngọc Thanh.
Cả trái tim của mẹ em đều dính chặt ở chỗ nhà mẹ đẻ rồi.”
Bên trong hai con ngươi đen nhánh của Hoa Hiền Phương khẽ lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời: “Xem ra mẹ nhỏ thật sự rất muốn có một đứa con trai.”
Lục Sênh Hạ khoanh hai tay trước ngực, hai má phồng lên: “Bố em nói nếu em là một đứa con trai thì cũng không bao giờ trở thành hòn ngọc quý trong lòng bàn tay ông ấy.
Bởi vì anh cả của ông ấy quá ưu tú, cho dù ông ấy sinh ra mấy đứa con trai cũng sẽ không thể trở nên ưu tú hơn anh cả của ông ấy.
Hơn nữa nếu như mẹ em sinh ra một đứa con trai, chắc chắn sẽ không có khả năng bác gái chung sống hòa thuận với bà ấy nhiều năm như vậy đâu.
Ở trong mấy kiểu nhà có tiền có quyền như này, anh em cùng cha khác mẹ chẳng khác gì đối thủ cạnh tranh.”
Hoa Hiền Phương ôm bả vai của cô bé.
Tuy rằng tuổi tác vẫn còn nhỏ, nhưng cô bé lại hiểu không ít chuyện, biết được lợi và hại bên trong những nhà giàu sang quyền thế.
Bởi vì Lục Sênh Hạ là con gái, độ tuổi cũng nhỏ nhất trong nhà cho nên nhận được sự yêu mến của tất cả mọi người.
Bà Lục đối xử với cô bé rất tốt, vào những dịp ngày lễ hay ngày tết đều không quên chuẩn bị quà tặng cho cô bé.
Nếu Lục Sênh Hạ là con trai, chắc chắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt hoặc cái gai trong thịt của không ít người.
Trong tình hình đó, mẹ nhỏ sẽ không cam lòng để con mình bị ức hiếp, đảm bảo sẽ xảy ra sóng gió đẫm máu trong nhà họ Lục.
Có thể thấy được, quyết định của bà cụ vô cùng sáng suốt.
“Nếu như em là con trai, không thể nào có chuyện em thân mật như thế này với bọn chị.”
“Đúng thế, cho nên mẹ em không cần một đứa con trai.
Con trai không chỉ là dư thừa mà còn phá hủy sự hòa thuận của gia đình.” Lục Sênh Hạ chớp đôi mắt to, nói.
Lục Kiến Nghi xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, ánh mắt tràn đầy trìu mến.
Nếu như Lục Sênh Hạ thật sự là một đứa con trai, bọn họ có thể thân thiết như thế này hay không sẽ trở thành ẩn số.
Lâm Đại Dao bật cười giễu cợt một tiếng ở trong lòng.
Cô ấy tin chắc dì và bố của cô bé không hề nghĩ như vậy, bọn họ nằm mơ cũng hy vọng có được một đứa con trai, như vậy bọn họ mới có thể tranh giành gia sản với bà Lục.
“Sênh Hạ, trên người em thừa hưởng gen từ nhà họ Lục.
Nhất định là gen của nhà họ Lục tốt hơn nhiều so với gen của nhà họ Tư Mã, cho nên em mới thông minh và xinh đẹp như thế này.”
“Em cũng cho là vậy, em lớn lên giống bố, không giống mẹ.” Lục Sênh Hạ cong khóe miệng cười toe toét, đôi mắt đẹp cong cong giống như vầng trăng khuyết: “Chị họ, chị ngược lại với em, chị thừa hưởng tương đối nhiều gen từ mẹ.”
Hoa Hiền Phương bật cười, nói: “Gen của nhà họ Tư Mã cũng không kém cỏi tới vậy, mọi người ghét bỏ như thế không tốt lắm đâu.
Đúng là dáng dấp của ba chị em Tư Mã Thiên Viên tương đối thấp, nhưng nguyên nhân không phải là từ gen nhà họ Tư Mã, mà là gen của Mã Trúc Mai quá mạnh.”
“Mặc dù Tư Mã Ngọc Thanh vừa lùn vừa mập, nhưng cậu ta không giống mợ của em.
Cậu của em kể rằng Tư Mã Ngọc Thanh lớn lên trông giống ông ngoại đã qua đời của em.
Trước kia bà ngoại của em là một người phụ nữ xinh đẹp, chủ yếu là bởi vì ông ngoại em kéo thấp giá trị nhan sắc, cho nên mới ảnh hưởng tới con cháu đời sau.” Lục Sênh Hạ sờ cằm, chậm rãi nói.
Túi Sữa Nhỏ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Mẹ của con và bố của con đều đẹp, cho nên con mới đẹp trai như thế này.
Chắc chắn em trai em gái trong bụng mẹ cũng sẽ rất đẹp, bởi vì bố Ma Vương đẹp trai.”
Lục Sênh Hạ cười hì hì một tiếng: “Anh cả của em và chị dâu là tổ hợp gen tốt nhất, về sau nhất định em sẽ tìm một bạn trai hoàn mỹ giống như anh cả của em, không thể ảnh hưởng đến gen tốt của nhà em được.”
Khi bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, ở một nơi khác trên thành phố Long Minh, Mộ Dung Cẩm Lý đang nói chuyện với “Đồng minh” thần bí trên mạng của mình.
“Cô có thể thuận lợi thoát khỏi người đàn ông kia là bởi vì cô may mắn có được sự trợ giúp của tôi, cô phải nắm chặt thời gian, mau chóng tiêu diệt kẻ địch cho tôi.”
“Anh yên tâm đi, kẻ địch của anh cũng là kẻ địch của tôi, bọn họ sẽ không đắc ý được lâu nữa đâu.”