Cô và anh ta lớn lên với nhau từ nhỏ, người yêu thanh mai trúc mã, anh ta không thể nào lừa cô.Mà Lục Kiến Nghi là một tên ác ma!Lúc Lục Kiến Nghi quay về đã là buổi tối.Anh đẩy cửa ra thì không thấy Hoa Hiền Phương ở bên trong, nhưng giường chiếu xộc xệch, có lẽ là cô vừa mới ngủ dậy.Lục Kiến Nghi đang định đi ra ngoài thì nhìn thấy cửa tủ quần áo hơi động đậy, trên mặt anh lộ ra một nụ cười cay đắng.Lục Kiến Nghi mở cửa tủ ra thì thấy Hoa Hiền Phương đang ngồi bên trong, cô chôn đầu mình vào đầu gối, như một con đà điểu muốn giấu mình đi.“Em ở đây làm gì thế?” Lục Kiến Nghi hỏi.Hoa Hiền Phương hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh tràn ngập sợ hãi và căm thù: “Tôi muốn tránh khỏi tên ma quỷ là anh.”Lục Kiến Nghi nghe vậy thì nhíu mày, anh tóm lấy tay cô rồi kéo cô đứng dậy.“Nếu như anh thật sự là ma quỷ thì em trốn ở đâu cũng vô dụng mà thôi.”“Nếu anh lại dám đụng vào tôi nữa thì tôi sẽ cắn lưỡi tự vẫn trước mặt anh.” Hoa Hiền Phương siết chặt cổ áo rồi nói một cách quyết liệt.Những gì cô nói đã chọc giận người đàn ông trước mặt, anh bế ngang cô rồi ném lên giường, sau đó đè người lên.Dường như Hoa Hiền Phương kháng cự còn nghiêm trọng hơn lúc trước.Điều này nói rõ tình trạng của cô chẳng những không chuyển biến tốt đẹp ngược lại càng thêm nghiêm trọng.Vì sao đã hai tháng trôi qua rồi mà Hoa Hiền Phương không hề nhớ ra mình dù chỉ một chút, hơn nữa lại nhớ rất kỹ chuyện của Thời Thạch chứ?Đây là muốn để mình đi đấu đá với người chết à?“Em muốn quên thì quên một cách dứt khoát, quên cả Thời Thạch luôn đi.”Hoa Hiền Phương nhìn chằm chằm Lục Kiến Nghi với vẻ hung tợn, cô nhe răng trợn mắt, trong lòng tràn đầy sự tức giận: “Anh Thạch là người tôi yêu nhất, tôi mãi mãi cũng sẽ không quên anh ấy.
Mà anh là người tôi căm hận nhất, ghét nhất, tôi ước gì mình có thể quên sạch những thứ về anh.”Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi nhấp nhô, trong đôi mắt anh có một sự đau đớn không tên.Bởi vì không yêu cho nên mới quên ư?Cho tới bây giờ mình vẫn chưa hề có một chút vị trí nào trong lòng của cô ấy.“Hoa Hiền Phương, Thời Thạch đã chết, anh mới là sự thật, vì sao em tình nguyện nhớ về một người chết cũng không muốn chấp nhận anh chứ?”Thời Thạch không chết, anh ấy còn sống!Hoa Hiền Phương nói thầm trong lòng nhưng nhưng ngoài miệng không dám thốt lên một chữ.
Bởi vì Thời Thạch đã dặn không thể nào nói tin anh ấy còn sống cho Lục Kiến Nghi biết, nếu không thì anh ta sẽ sai người đi giết Thời Thạch thêm một lần nữa.“Cho dù anh ấy có chết, tôi cũng chỉ yêu anh ấy.” Hoa Hiền Phương nói một cách vô cùng dứt khoát, không hề có chút dao động.Cô sẽ không bao giờ thích người ti tiện, bạo ngược, khốn nạn như Lục Kiến Nghi.Lục Kiến Nghi hít một hơi sâu rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ.Anh cần hít thở một ít không khí mới mẻ, để cho gió lạnh thổi vào bộ não nóng nảy, để cho mình bình tĩnh lại.Có lẽ chuyện này không hề bết bát như những gì mình tưởng tượng, có lẽ bởi vì cô ấy đã mất trí nhớ nên mới cố chấp như thế.Từ lúc quay về từ nước ngoài thì Hoa Hiền Phương chưa từng nhắc tới Thời Thạch, sợ rằng vị trí của Hứa Nhã Thanh trong lòng cô đã vượt qua Thời Thạch từ lâu rồi.Cô ấy quên Hứa Nhã Thanh sợ rằng không liên quan gì tới tình cảm.Lúc Lục Kiến Nghi quay lại bên giường thì nét mặt của anh đã bình tĩnh hơn nhiều: “Bây giờ em vẫn chưa thể suy nghĩ chuyện này, anh không trách em.
Chờ em khôi phục lại ký ức thì sẽ không nghĩ như thế nữa.”Khóe miệng nhỏ nhắn của Hoa Hiền Phương nở một nụ cười lạnh lùng: “Anh chưa nghe nói câu dưa hái xanh không ngọt ư? Hôn nhân miễn cưỡng không có hạnh phúc.”Một ngọn lửa bùng nổ trong đôi mắt của Lục Kiến Nghi, anh trừng mắt nhìn cô rồi nói với vẻ giận dữ: “Chúng ta là…” Lục Kiến Nghi đang định nói điều gì rồi đột nhiên nuốt lại, sự tức giận trong mắt đổi thành ranh mãnh: “Đừng nói là em nghĩ rằng anh ép em kết hôn với anh đấy nhé?”” Chẳng lẽ không đúng sao?” Hoa Hiền Phương bĩu môi.“Tất nhiên là không rồi, anh không biết em có nhớ không, nhà họ Lục và nhà họ Hoa có hôn ước, người vốn nên gả cho anh là chị họ của em.
Nhưng cô ta chạy trốn, cho nên em gả thay, đêm đầu tiên em tới nhà họ Lục cũng chính là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc đó em đã rất thích anh.
Em chủ động theo đuổi anh, mỗi lúc tối đều ngồi bên cạnh anh, ôm chân anh mà hát, xin anh yêu em.
Anh bị em dây dưa nên chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân này.” Lục Kiến Nghi thở dài, tỏ vẻ mình bị ép.Hoa Hiền Phương vô cùng bất ngờ, một lát sau cô mới khôi phục tinh thần: “Không thể nào.”Lục Kiến Nghi lấy điện thoại di động ra rồi mở bản ghi âm lúc trước lên: “Cứ thế bị anh chinh phục, uống phải độc mà anh che giấu.
Nói đến đẹp trai thì chồng em là số một, nói về tài năng thì Kiến Nghi nhà em nghiền ép chúng sinh.
Mỗi ngày em đều muốn quỳ xuống đất hát, để anh biết tấm lòng của em.
Chồng yêu, lòng em, người em đều là của anh, anh tùy tiện tra tấn, chà đạp, chỉ cần anh không vứt bỏ em thì anh muốn làm gì cũng được…”Đây là lúc trước cô quỳ xuống đất hát, Lục Kiến Nghi lén lút ghi âm lại, không ngờ rằng hôm nay lại có tác dụng.Hoa Hiền Phương trợn mắt há mồm, đây chính là giọng của mình, không sai được.Chuyện này đến cùng là như thế nào?Thời Thạch nói mình bị Lục Kiến Nghi ép gả cho anh ta, mình không hề yêu anh ta, vậy thì sao có được đoạn ghi âm này chứ?“Đến cùng là anh đã làm cái gì mới có thể ép tôi nói những lời buồn nôn như thế này?”“Anh chẳng làm gì cả, đều là do em tự nguyện, nếu như em khôi phục ký ức thì sẽ nhớ hết tất cả.
Tục ngữ nói nước chảy đá mòn, em khăng khăng một mực, toàn tâm toàn ý, cuối cùng anh cũng đã bị em làm cho rung động, miễn cưỡng tiếp nhận em.
Bây giờ em lại bài xích anh như thế, nếu như anh rời khỏi đây thật, chờ tới lúc em nhớ lại thì chắc chắn sẽ rất hối hận.
Em đã thề trước mặt ông tơ bà nguyệt nếu như anh không cần em thì em sẽ đi làm ni cô, ăn chay niệm phật cả đời.”Hoa Hiền Phương kinh ngạc tới nỗi không thốt nên lời, đôi mắt trừng to hơn cả chuông đồng.“Tôi thích người khác, sao lại có thể thích anh chứ?”Lục Kiến Nghi nở một nụ cười nham nhở: “Anh có được mọi đặc điểm để em nhìn thấy đã yêu, em thích anh không phải là chuyện rất bình thường à?”Hoa Hiền Phương cũng không thể phủ nhận chuyện này.