*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Như Thông hơi ngẩn ra, liếc mắt nhìn cô ấy với hàm ý sâu xa: “Có.”
Đời này kiếp này, anh ta chỉ yêu mình Hoa Hiền Phương.
Khóe miệng Cố Nhược Đồng hơi co rúm lại, hái một chùm nho: “Cô ấy nhất định là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
“Cô ấy là cô gái tốt nhất trên thế giới này, đáng tiếc duyên phận giữa hai chúng tôi đã bỏ lỡ.” Tần Như Thông mang theo chút bi thương nói.
Cố Nhược Đồng hơi chấn động: “Cô ấy gả cho người khác rồi sao?”
“Cô Cố, tôi nghĩ cô nên dành tinh lực vào trong công việc, đừng nghĩ những chuyện khác ngoài công việc.” Tần Như Thông lạnh nhạt nói, những lời này là né tránh đề tài, cũng uyển chuyển nói với cô ấy, mình không muốn tìm bạn gái.
Sao Cố Nhược Đồng có thể nghe không hiểu? Cô ấy rủ mắt xuống, lông mi nồng đậm tạo ra hai bóng mờ mất mát ở phía dưới mí mắt.
Lúc hai người trở về, một người đi ở phía trước, một người đi ở phía sau.
Hoa Hiền Phương liếc nhìn ra được, không có chút tiến triển nào.
Như Thông đã đóng cửa trái tim của mình, nếu muốn mở ra một lần nữa, không phải dễ dàng như vậy.
Ăn quả nho xong, cô gọi anh ta cùng nhau đi dạo ở bên hồ.
“Như Thông, em nhớ rõ anh là một người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời, sao bây giờ lại biến thành núi băng lạnh lùng rồi.”
Anh ta lắc đầu bật cười: “Không phải là anh đang tỏa sáng nóng lên sao? Đâu có không ấm áp nữa?”
“Anh ngồi bên cạnh cô Cố, không giống như núi băng sao?” Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ, dùng giọng điệu giống như vui đùa nói.
Tần Như Thông thở dài: “Hiền Phương, bây giờ anh một mình rất tốt, nếu bên cạnh có thêm phụ nữ, trái lại sẽ cảm thấy phiền lòng.”
Xem ảnh 1
Hoa Hiền Phương giảo hoạt trừng anh: “Nói thực ra em vừa phải xử lý công ty, vừa phải xử lý nhà họ Lục, rất mệt.
Anh sớm một chút sinh con dâu tương lai ra cho em, em có thể về hưu sớm một chút, có phải hay không? Hơn nữa Kiến Quân nhà chúng em đã hơn năm tuổi, anh bây giờ tìm vợ mang thai, đợi sinh đứa bé ra, cũng đã chênh lệch bảy tuổi, nhỡ đâu đứa đầu tiên không phải là con gái, vậy thì phải đợi thêm hai năm, không khéo lại chênh nhau tận mười tuổi ấy chứ.”
Lúc cô nói cũng không nghĩ quá nhiều, Tần Như Thông trời sinh tính tình nhạy bén, lập tức nghe ra được manh mối: “Có phải em nói nhầm rồi không, người thừa kế tương lai của nhà họ Lục không phải là Kiến Diệp à? Sao có thể là Kiến Quân? Bây giờ Kiến Diệp còn chưa được hai tuổi.”
Lúc này Hoa Hiền Phương mới giật mình nói mình nói sai rồi, vội vàng che miệng lại.
“Dù sao anh nhanh kết hôn đi, sinh con dâu cho em.”
Tần Như Thông nhìn cô với hàm ý sâu xa, một chút sắc bén xuất hiện từ trong đáy mắt: “Hiền Phương, có phải Kiến Quân là con trai của Lục Kiến Nghi hay không?”
Hoa Hiền Phương bị sặc mạnh một cái: “Vừa rồi em chỉ nói ví dụ mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều.
Em chính là cảm thấy cô Cố không tệ, hai người có thể ở bên nhau thử xem.
Nếu hợp thì thử hẹn hò, không hợp thì làm bạn bè bình thường được rồi.”
Trong lòng Tần Như Thông đã biết trước, từ nhỏ bọn họ đã lớn lên bên nhau, có thể nói anh ta là người hiểu rõ cô nhất trên thế giới này, mỗi khi cô muốn nói sang chuyện khác, thì có chuyện đang gạt anh ta.
Nhưng anh ta có chừng mực, cô không muốn nói, tất nhiên là có băn khoăn của cô.
Anh ta sẽ không vạch trần, mọi người hiểu trong lòng mà không nói ra.
Hoa Hiền Phương cũng đã nhìn ra, muốn thuyết phục Tần Như Thông, gần như là không có khả năng, chỉ có thể ra tay từ chỗ Cố Nhược Đồng.
Nữ truy nam như cách tầng sa.
Em dâu và em trai không phải cũng như vậy sao?
Sau khi ăn cơm tối xong, cô hẹn Cố Nhược Đồng đến vườn hoa ngắm hoa.
Xem ảnh 2
Hiện giờ hai bọn họ rất tốt, như keo như sơn.”
Giọng nói của Hoa Hiền Phương không cao không thấp, không nhanh không chậm, giống như chỉ đang trình bày một chuyện thực, không mang bất cứ sắc thái tình cảm gì.
Cố Nhược Đồng vươn chân đá một hòn đá nhỏ: “Thực ra bây giờ em chỉ muốn làm bạn với anh Tần.”
“Vậy rốt cuộc cô có thích anh ấy hay không? Cô lớn lên ở Châu u, người phương Tây các cô không phải rất trực tiếp sao?” Hoa Hiền Phương đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Trên đôi má Cố Nhược Đồng hiện lên vẻ ửng hồng: “Em… Em thích anh Tần, nhưng mà anh ấy không thích em, anh ấy đã có người trong lòng.”
“Chuyện đó đều là chuyện quá khứ, anh ấy sớm đã buông xuống, chỉ là vẫn không có ai bổ sung vào chỗ trống đó.” Hoa Hiền Phương nói.
“Bỏ xuống rồi sao?” Cố Nhược Đồng lắc đầu: “Em không nghĩ là như vậy.”
Lúc Tần Như Thông nhắc tới cô gái kia, thâm tình ở trong mắt gần như nồng đậm không tan đi được, cô ấy căn bản không có biện pháp thay thế cô gái đó.
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Tình cảm của con người không phải không thể thay đổi.
Năm đó tôi mất đi người quan trọng nhất trong sinh mạng của tôi, tôi thề sẽ không yêu người khác.
Nhưng mà sau này tôi gặp chồng của tôi, tôi lại bắt đầu cuộc sống mới.
Bây giờ tôi vô cùng hạnh phúc, cũng rất vui vẻ.
Anh ấy không chỉ là chồng của tôi, cũng là linh hồn bầu bạn của tôi.
Anh ấy thường xuyên nói với tôi, tuy ở tâm lý của tôi, anh ấy không phải đứng vị trí số một.
Nhưng anh ấy có cả đống thời gian, sớm muộn gì sẽ vượt qua được người phía trước.
Tôi biết, Như Thông đang cần một người như vậy, có thể làm việc nghĩa không chùn bước ở bên cạnh anh ấy, không quan tâm trong lòng anh ấy còn có người khác hay không, chỉ tin tưởng vững chắc, dựa vào cố gắng của mình, một ngày nào đó có thể thay thế được cô ấy.”
Cố Nhược Đồng bị lời nói của cô cảm hóa.
“Mỗi người đều từng có quá khứ, anh Tần không thể nào quên người yêu lúc trước, nói lên anh ấy là một người thâm tình, càng đáng để em thích.
Em… Em sẽ cố gắng, không phải Nguyệt Hạ có một câu ngạn ngữ gọi là chân thành, kiên định thì sẽ thành công sao? Em tin một ngày nào đó, anh Tần sẽ bị em làm cho cảm động.”
Hoa Hiền Phương cười gật đầu.
Như vậy là được rồi.
“Cô Cố, trước đây hẳn là cô từng có bạn trai đúng không?”
“Không có, mẹ em không hi vọng em yêu đương lúc học đại học, em cũng muốn chuyên tâm vào việc học của mình, cho nên không thử yêu đương.” Cố Nhược Đồng nói rất nhỏ.
Tuy sinh ra ở Châu u, nhưng cô ấy là một người vô cùng truyền thống.
Nếu muốn yêu đương, nhất định phải là người mình thích, thà ít mà tốt..