Ông ấy có thể trở về hay không còn là một vấn đề, làm sao có thể đem theo cậu bé được?
Ông ấy biết rất rõ rằng không một ai trong gia đình họ Lục có thể hiểu được sự lựa chọn và cách làm của ông ấy.
Mấy người anh em đều thay nhau gọi điện an ủi bảo ông ấy hãy từ bỏ Tư Mã Ngọc Như, nhưng rốt cuộc ông ấy vẫn chọn cô ta, tự biến mình thành người phản bội người thân.
Vào thứ hai, thương hội Long Minh sẽ có một cuộc họp, đây là cơ hội duy nhất để ông ấy và Lục Kiến Nghi gặp nhau.
Lục Kiến Nghi lạnh lùng giống như một tảng băng lâu năm, trên mặt không có một chút biểu cảm nào.
Là bố con nhưng lại như người xa lạ.
Ông ấy biết, nếu ông ấy không chủ động nói chuyện trước, Lục Kiến Nghi nhất định sẽ không để ý đến ông ấy.
“Kiến Nghị, thứ bảy là mừng thọ của bà nội, Hiền Phương hỏi bố có muốn về không…”
Ông ấy chưa kịp nói xong, Lục Kiến Nghị đã ngắt lời ông “Lục Vinh Hàn, đây là việc của gia đình tôi, nên tôi sẽ không cần làm phiền ông.”
Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lùng khiến không khí xung quanh tựa như đóng băng.
Trái tim của Lục Vinh Hàn cũng trở nên lạnh giá.
“Bố mới chuyển ra ngoài nhưng chúng ta vẫn là bố con, vẫn là người nhà họ Lục.”
Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nhếch một cách mỉa mai: “Một tên cặn bã như ông không có chút trách nhiệm với gia đình, không xứng làm bố tôi.
Từ lúc ông đưa ra lựa chọn, ông với tôi đã không còn quan hệ gì với nhau.
Bây giờ ông muốn vui chơi bên ngoài với Tư Mã Ngọc Như bao nhiêu tùy thích.
Sinh, lão, bệnh, tử đều không liên quan gì đến tôi.
Lục Vinh Hàn như bị tát vào mặt, mặt mày lúc xanh lúc trắng.
Bị con trai mình dùng từ “đồ cặn bã” để nói, ông ấy thật sự là đồ cặn bã sao?
“Bố có lỗi với mẹ con, nhưng không có lỗi với con, cũng không có lỗi với nhà họ Lục.”
“Cái thứ đê tiện đó đang làm loạn nhà họ Lục, vậy mà ông lại ngoảnh mặt làm ngơ, để cô ta từ bỏ vị trí, ông chính là nỗi xấu hổ đối với nhà họ Lục.”
Lục Kiến Nghi nói không một chút khách khí, không có ý định chừa lại cho ông ấy chút mặt mũi nào.
Trên trán ông ấy nổi đầy gân xanh, sắc mặt biến hóa càng dữ tợn.
“Những chuyện này không liên quan đến cô ấy, đều do Tư Mã Minh Thịnh lén lút sau lưng cô ấy làm ra.”
Lục Kiến Nghi khịt mũi: “Ông đã lớn tuổi vậy rồi mà vẫn thật ngây thơ! Những chuyện Tư Mã Minh Thịnh đã làm.
cô ta không biết cũng lấy làm lạ”.
Thái độ của Lục Vinh Hàn rất kiên quyết: “Con luôn có thành kiến với cô ấy, đương nhiên sẽ nghĩ như vậy.
Trên đời này, không ai hiểu rõ Tư Mã Ngọc Như hơn bố.
Nếu cô ấy biết những gì Tư Mã Minh Thịnh làm, nhất định cô ấy sẽ đi ngăn cản cậu ta.”
Lục Kiến Nghi không còn gì để nói, lại càng không muốn lãng phí thêm bất kỳ lời nào nữa.
“Ông cứ tiếp tục sống trong ảo tưởng đi.” Nói xong, anh bước thẳng ra ngoài, những lời vừa nãy anh nói không phải là suy đoán.
Lục Vinh Hàn nhìn theo bóng lưng của anh, có chút tiếc nuối.
Ban đầu ông ấy muốn cố gắng cải thiện mối quan hệ với con trai mình, không ngờ lại càng rắc rối hơn.
Mỗi khi nói về Tư Mã Ngọc Như, bọn họ liền bất đồng.
Mâu thuẫn này không thể nào hóa giải.
Khi Kiến Nghi về đến nhà, anh liền gọi Hoa Hiền Phương vào phòng.
“Em đã gọi điện thoại cho Lục Vinh Hàn đúng không?”
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai có chút âm u, Hoa Hiền Phương thận trọng đáp: “Không có, sao em lại gọi điện cho bố chứ?”
“Em không hỏi ông ấy chuyện có muốn về chúc thọ bà nội không à?” Vẻ mặt Lục Kiến Nghi vô cùng nghiêm trọng, hình như anh ta đã quyết định hỏi rõ ngọn nguồn.
Hoa Hiền Phương vén tóc: “Ngày hôm qua em gặp Ngọc Thanh, nhờ cậu bé nói cho bố biết chuyện này.”
“Hãy nhớ rằng, ông ta không còn một chút quan hệ gì với gia đình này nữa.” Anh nhấn mạnh từng chữ.
Hoa Hiền Phương nhăn mặt, không cần đoán cũng biết, hôm nay anh với bố lại xảy ra mâu thuẫn.
“Bà nội với bố đã thỏa thuận với nhau, chỉ cần bố không kết hôn với Tư Mã Ngọc Như thì ông ấy sẽ không bị đuổi khỏi nhà họ Lục.
Ông ấy vẫn là người của nhà họ Lục.”
Lục Kiến Nghị nhíu mày: “Bây giờ anh đã là người đứng đầu nhà họ Lục, anh mới là người quyết định, ông ta không được phép trở về.”
“Vậy thì anh có đồng ý cho ông ấy quay lại mừng sinh nhật bà nội không?” Cô hỏi, nhìn chằm chằm vào anh một lúc.
Anh có vẻ khó chịu, giơ tay búng trán cô: “Hôm nay em quên nạp chỉ số thông minh à?”
Cô che trán lùi lại hai bước, cảm thấy xót xa.”Chỉ số thông minh của em bình thường.
Với tư cách mợ chủ, em có nghĩa vụ thông báo cho những người quan trọng trong gia đình đến tổ chức sinh nhật cho bà nội.
Hơn nữa, bà nội cũng muốn bố quay về.
Mẹ và con có một sợi dây kết nối vô hình, ngay cả khi bố chọn sai con đường, rời khỏi nhà họ Lục, bà nội vẫn luôn nhớ bố.”
“Lo lắng cũng vô ích.
Trong lòng ông ấy chỉ có Tư Mã Ngọc Như, còn lại chỉ đều là gió thoảng mây trôi.” Đôi mắt băng đen sâu thẳm của Lục Kiến Nghi lóe lên ngọn lửa giận dữ, tính khí xấu của anh hoàn toàn bộc phát.
Cô vội vàng bước đến, choàng tay qua vai anh, cô biết anh giận bố, giận ông ấy bỏ anh, bỏ mẹ, bỏ nhà họ Lục.
Chỉ cần bố anh không nhìn thấy bộ mặt thật của Tư Mã Ngọc Như thì sẽ không bao giờ rời khỏi cô ta, anh không thể nào tha thứ cho ông ấy.
“Được rồi, lần này do em không suy nghĩ kỹ.
Em đã không quan tâm đến cảm giác của anh.
Về sau nhất định em sẽ để ý mà.”
Anh duỗi cánh tay vững trãi kéo cô vào lòng: “Hôm nay em nhất định phải an ủi anh, không thì em đừng hòng ra khỏi phòng.”
Cô tái mặt, cả người anh tràn đầy sức lực.
“Đang giữa ban ngày ban mặt, anh có thể tiết chế chút không?”
“Khi nhìn thấy em, anh không thể nhịn được nữa.” Anh cười xấu xa, ôm cô nghiêng người đi về phía sô pha…
Lục Vinh Hàn đã do dự không biết có nên đến nhà họ Lục để mừng thọ bà cụ hay không.
Cuối cùng, ông ấy nghiến răng và quyết định quay trở về.
Xe vừa chạy tới chỗ bảo vệ liền bị nhân viên bảo vệ chặn lại: “Thực xin lỗi ông Lục, ông không có tên trong danh sách khách mời.”
Mặt ông ấy biến sắc, cơ mặt giật liên hồi “Tôi không phải người ngoài.”
“Chúng tôi chỉ đang làm theo mệnh lệnh, xin hãy tha lỗi cho tôi.” Thái độ của nhân viên bảo vệ rất cứng rắn.
Lục Vinh Hàn vô cùng xấu hổ, không cần đoán cũng biết đây là mệnh lệnh của Lục Kiến Nghi.
Anh nhất quyết không cho ông ấy bước chân vào nhà họ Lục.
Ông ấy ở bên ngoài do dự hồi lâu, cầm điện thoại di động lên, đang định gọi điện thoại cho bà cụ Lục thì thấy xe của ông ba Lục: “Anh cả, sao anh không vào trong đi?”
Ông ấy thở dài: “Tôi với con trai đang chiến tranh lạnh, nó nhất quyết không cho tôi vào.”
Ông ba Lục tỏ ra vẻ kỳ quái: “Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi vào thuyết phục nó cho.”
Trong ngôi biệt thự của nhà họ Lục, một số các cô chú khác đều đã đến.
Bà cụ không định tổ chức tiệc linh đình mà chỉ muốn có một bữa cơm đoàn tụ với con cháu, nên không mời nhiều họ hàng.
Ông ba Lục bước vào sảnh chính, trực tiếp đi tới chỗ Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương: “Kiến Nghi, Hiền Phương, bố cháu đang ở bên ngoài.
nói với nhân viên bảo vệ một tiếng để ông ấy vào đi.”