Tất cả những gì anh có thể làm là ngày ngày ăn năn hối lỗi.
Anh vẫn luôn mong rằng một ngày nào đó, đứa trẻ đó có thể quay lại bên cạnh anh và cho anh một cơ hội để bù đắp lỗi lầm này.”
Đôi mắt anh đỏ hoe, như thể đôi mắt ấy đang đau đớn vì bị bỏng.
Hoa Hiền Phương không biết mình phải nói gì nữa, chỉ sững sờ, ngơ ngác, mắt mở trân trân nhìn anh.
Có một giây, cô đã định nói cho anh biết rằng thực ra đứa trẻ vẫn còn đó vẫn chưa bị anh giết chết, nhưng giây tiếp theo, cô lại nghẹn ngào không thốt được lên lời.
Cô phải chắc chắn lại tất cả mọi chuyện một lần nữa mới được, không thể dẫm phải vết xe đổ trước kia thêm một lần nữa.
“Em mệt mỏi lắm rồi, em muốn ngủ.”
Lục Kiến Nghi cho rằng cô đang trách anh, đang oán hận anh, không chịu tha thứ cho anh, trong lòng anh như bị đổ một chậu thép nung nóng rực, đốt cháy nội tạng trong cơ thể anh, từng dây thần kinh, từng tế bào của anh đều phát ra cơn đau đớn kịch liệt.
Anh lặng lẽ nằm bên cạnh cô, nhìn lên trần nhà không nói tiếng nào, viền mắt anh ươn ướt.
Dường như có tiếng khóc của một đứa trẻ văng vẳng bên tai anh, khóc thảm thiết như thế, ai oán đến vậy, cứ như đang tố cáo tội ác anh.
Hoa Hiền Phương nằm chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Cô suy nghĩ về rất nhiều rất nhiều chuyện.
Nếu Tiểu Quân thực sự là con của Lục Kiến Nghi, thì một bí ẩn khác cũng có thể được giải đáp.
Cô chính là cô gái đã bị Đại Ma Vương ức hiếp ở khách sạn Hildon ngày hôm đó.
Tròi ơi, ông trời quả thực đã giở một trò đùa lớn cho họ.
Người đó đích thực là là một chuyên gia chơi khăm.
Đùa giỡn, xoay hai người họ như chong chóng.
Nếu đó Hứa Nhã Thanh thì sao?
Có phải anh ta đã lừa dối cô?
Hay là sau lưng anh ta có một người nào đó thao túng tất cả chuyện này, anh ta cũng chỉ là một nạn nhân mà thôi.
Cô tin tưởng vế thứ hai.
Hứa Nhã Thanh sẽ không lừa gạt cô, điều này đối với anh ta chẳng có lợi lộc gì cả.
Nếu anh ta biết trước đứa trẻ là con của Lục Kiến Nghi, làm sao anh ta có thể thông đồng bác sĩ trước và cứu đứa trẻ được chứ?
Nếu anh ta chỉ muốn có được cô, chẳng phải không có đứa con này thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ và dễ dàng hơn sao, anh ta cũng không cần phải nuôi con hộ người khác.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy có lý, tâm trạng của cô cũng đỡ hơn một chút.
Nửa đêm, cô choàng tỉnh giấc, len lén liếc sang người đàn ông đang ngủ bên cạnh.
Anh nhắm mắt lại, thoạt nhìn có vẻ như đang ngủ rất say rồi.
Cô len lén bò dậy, rón rén đi tới ngăn kéo lấy ra một cái túi nhỏ dán kín, sau đó quay trở lại giường.
Ngón tay cô nhẹ nhàng sờ lên đầu anh, nhổ vài cọng tóc của anh, cho vào một chiếc túi nhỏ dán kín.
Ngày mai, cô sẽ đem tóc của anh và Tiểu Quân đi xét nghiệm ADN là chân tướng sẽ rõ ràng.
Cô cho rằng cách mình làm đã rất khéo léo, ma không biết quỷ không hay, nhưng cô lại không biết rằng Lục Kiến Nghi vẫn chưa ngủ.
Sau khi cất cái túi đã được niêm phong vào trong túi xách, cô lặng lẽ lẻn ra ngoài, chạy vào phòng của Hứa Kiến Quân, nhổ một ít tóc trên cái đầu nhỏ của cậu bé, cho vào một chiếc túi được niêm phong khác.
Cuối cùng, cô bước vào phòng làm việc, dán nhãn lên hai túi niêm phong và viết hai chữ Lục và Hứa để phân biệt hai mẫu xét nghiệm.
Cô không biết rằng Lục Kiến Nghi đã đi theo cô ra ngoài, trốn vào cửa phòng làm việc, và đã nhìn thấy toàn bộ hành động mờ ám của cô.
Một nỗi nghi ngờ không thể giải quyết được lặng lẽ đọng lại trên mắt anh, chầm chậm cuộn trào thành cơn thủy triều mãnh liệt và sóng gió sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Đúng lúc Hoa Hiền Phương vừa đi ra khỏi phòng làm việc thì ngay lập tức nhìn thấy người đàn ông này đứng bên cạnh.
Cô giật bắn mình, suýt nữa thì hét lên.
“Lục… Lục Kiến Nghi, sao anh lại ở đây? Có phải là anh bị mộng du đúng không?”
Lục Kiến Nghi dò xét nhìn cô: “Nửa đêm nửa hôm em chạy vào phòng làm việc làm gì?”
“Em… em vừa mơ một giấc mơ, bỗng nhiên có cảm hứng thiết kế nên viết ra giấy kẻo mai quên mất ý tưởng.” Cô chột dạ cụp mắt xuống, ấp a ấp úng giải thích.
Lục Kiến Nghi khẽ nhướng đôi mày rậm của mình, khuôn mặt anh thoáng trở nên dữ dằn.
“Em đã mơ thấy gì? Mơ thấy sợi tóc của anh sao?”
“Hả? Không, không phải.” Cô lắc đầu như trống bỏi.
Lục Kiến Nghi chống một tay lên tường, một tay ôm lấy eo thon nhỏ của cô, tạo thành tư thế giam cầm với cô: “Vậy thì em bứt tóc anh làm gì?”
Tim cô đập thình thịch loạn xạ, giống như một tên trộm đang trong lúc chôm đồ thì bị tóm ngay tại chỗ.
“Em bứt tóc anh sao? Sao em không nhớ nhỉ.” Cô giả vờ xoa đầu mình: “Chắc là do em nằm mơ rồi, không phải, chắc là em bị mộng du.”
Lục Kiến Nghi cười ranh mãnh: “Em còn mộng du đến nỗi sang phòng Tiểu Quân nhổ tóc của nó đúng không?” Anh nói, sau đó nhân lúc cô không đề phòng bất ngờ thò tay vào túi cô lấy ra hai cái túi đã được niêm phong.
Cô hoảng sợ vươn tay ra muốn cuớp lại, nhưng người nào đó có lợi thế chiều cao tuyệt đối như thế, cô có kiễng chân lên cũng không thể với được ngón tay đang giơ lên của anh.
“Lục Kiến Nghi, anh làm vậy là quá đáng lắm rồi đấy.
Em có làm gì đi nữa thì không cần phải hỏi ý kiến của anh.
Đây là chuyện riêng tư của cá nhân em cơ mà.”
Lục Kiến Nghi búng trán cô “tách” một cái.
“Trong túi của em đang chứa tóc của anh.
Đương nhiên là anh có quyền hỏi em giữ hai cái túi này để làm cái gì rồi?”
Đôi mắt to tròn của cô chớp chớp liên tục, vắt óc suy nghĩ tìm lý do.
“Em… em có một sở thích kỳ lạ là thích sưu tập tóc của người khác.
Em còn có một bộ sưu tập tóc của rất nhiều người đấy, nào là Sênh Hạ, Kiến Dao, Kiến Diệp…”
Vừa nói cô vừa lè lưỡi: “Vốn dĩ còn có anh và Tiểu Quân nữa, nhưng em sơ ý làm mất nên lén bứt thêm vài cọng để chuẩn bị cất lại.”
Lục Kiến Nghi cau mày: “Em cho rằng anh dễ bị lừa như vậy sao? Khai thật đi, ngay lập tức.”
Cô hít một hơi thật sâu, thật sự không thể che giấu được nữa, vì vậy cô đành phải chơi xỏ một lần mới được.
“Ối.” Cô che bụng: “Sao bụng lại đau thế này? Chẳng lẽ không cẩn thận tức giận quá mà động thai sao?
“Có đau thật không?” Lục Kiến Nghi nhìn cô.
Cô gật đầu như gà mổ thóc, lộ ra vẻ khó chịu: “Đau, đau quá!”
Lục Kiến Nghi trở nên căng thẳng, nhanh chóng bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
“Để gọi cho bà nhờ bà xem em thế nào.”
Cô xua tay: “Đừng, nửa đêm rồi đừng đánh thức bà nội dậy, em nằm yên một lúc chắc có lẽ sẽ không sao đâu.”
Lục Kiến Nghi rót cho cô một ly nước ấm: “Biết mình là phụ nữ có thai rồi mà vẫn đi đứng không cẩn thận như vậy.”
“Em nào có, đột nhiên anh thò đầu ra làm em giật mình sợ chứ.” Cô bĩu môi, hơi buồn bực.
Nếu biết trước thế này thì trước tiên em phải kiểm tra thật kĩ xem liệu anh đã ngủ chưa rồi.
Lục Kiến Nghi cẩn thận đắp chăn lên cho cô: “Muộn rồi, đi ngủ đi.” Hôm nay trước hết tha cho cô ấy một lần, ngày mai tiếp tục thẩm tra thiếp.
Hoa Hiền Phương vội vàng nhắm mắt lại, sợ anh lại tiếp tục hỏi chuyện bứt tóc kia mấ.
Nằm đơ giả chết chính là cách tốt nhất để trốn tránh.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Lục Kiến Nghi đưa cô vào phòng.
“Anh làm sao vậy, em đã khỏe rồi, bụng cũng không đau nữa.”
“Vì bụng không còn đau nữa cho nên em đưa anh xem bộ sưu tập của em đi.” Lục Kiến Nghi nói, giọng điệu rất thản nhiên.
“Bộ sưu tập nào?” Cô biết rõ rồi mà còn hỏi..