Không ai có thể ngờ tới cô ta hoàn toàn không phải là Lâm Tư Nhã thật, mà chính là Mộ Dung Cẩm Lý.
Cô ta đã tổ chức một bữa tiệc mừng năm mới ở Thành Đô, còn cố ý mời Hứa Nhã Thanh.
Lần này, Mộ Dung Cẩm Lý quyết định che giấu thân phận của mình.
Làm như vậy Hứa Nhã Thanh sẽ không ghét bỏ cô ta chỉ vì quá khứ của mình.
Cô ta muốn kết hôn với Hứa Nhã Thanh.
Anh ta dẫn theo Hứa Kiến Quân con trai mình cùng đến.
Hứa Nhã Thanh là của cô ta, người nào dám giành giật với cô ta thì nhất định phải chết.
Hôm nay Mộ Dung Cẩm Lý chỉ trang điểm nhẹ nhàng, trông dáng vẻ tươi tắn rạng rỡ.
Nếu như Hứa Nhã Thanh thích vẻ ngây thơ của Hoa Hiền Phương.
Vậy thì cô ta sẽ trang điểm theo phong cách này.
“Cậu chủ Hứa, thật vinh dự khi anh có thể đến tham dự bữa tiệc của em.” Cô ta mỉm cười đầy ngọt ngào và quyến rũ.
Sự ngây thơ trong sáng của một người được toát ra từ trong xương cốt, chứ không phải chỉ dựa vào vẻ bề ngoài.
Một người phụ nữ có vẻ ngoài ngây thơ nhưng bên trong lại lẳng lơ thì chỉ có thể gọi là em gái trà xanh.
Mộ Dung Cẩm Lý hiện tại chính là như vậy.
Làm góa phụ đen nhiều năm như vậy, có rất nhiều thói quen khó mà thay đổi ngay được.
Hứa Nhã Thanh mỉm cười lịch sự: “Cô Lâm khách sáo rồi.”
“Em mong rằng tập đoàn Lâm Thị có thể hợp tác nhiều hơn nữa trong tương lai với Hứa Thị.” Mộ Dung Cẩm Lý cười nói.
Hứa Kiến Quân chớp đôi mắt to tròn liếc nhìn cô ta.
Cậu bé luôn cảm thấy người này hơi kỳ lạ, như thể đã từng gặp ở đâu đó.
“Cô ơi, cô đã từng đến thành phố Long Minh hay chưa?”
Mộ Dung Cẩm Lý hơi run lên, vẻ lạnh lẽo chợt vụt qua trong đáy mắt.
Thằng ranh con này đúng là rất đáng ghét, thật muốn bóp chết nó.
Nhưng trên mặt cô ta vẫn mỉm cười như cũ: “Cô đi du học nước ngoài mới về, nhưng hồi học cấp một cũng đã từng đến thành phố Long Minh.”
“Khi cô học cấp một thì cháu vẫn còn chưa ra đời đâu.” Hứa Kiến Quân khẽ vuốt cằm: “Cháu chỉ cảm thấy trông cô có chút quen mắt, hình như đã từng nhìn thấy ở chỗ nào rồi.”
Trong lòng Mộ Dung Cẩm Lý bỗng giật thót.
Cô ta đã thay đổi khuôn mặt của mình, vì vậy thằng nhãi con này nhất định không thể nào nhận ra được.
“Cậu chủ Hứa, con trai của anh thật là vui tính.”
Hứa Nhã Thanh xoa đầu cậu bé đầy yêu chiều: “Trẻ con thường có trí tưởng tượng phong phú.”
“Cậu nhóc thật là dễ thương, mà em cũng rất thích trẻ con.
Em còn xây dựng một căn nhà bằng kẹo ở trong sân.
Tôi có xây nhà kẹo, anh có muốn dẫn cháu đi xem một chút hay không?” Mộ Dung Cẩm Lý lên tiếng, muốn giành lại được trái tim của Hứa Nhã Thanh thì phải lên kế hoạch cẩn thận, tiến hành từng bước một.
Khi bước ra khỏi cổng, cô ta giả vờ vấp phải bậc thềm, cả người nghiêng ngả rồi ngã vào trong lòng của Hứa Nhã Thanh.
Anh ta đưa tay ra đỡ cô ta: “Cô Lâm, cẩn thận một chút.”
“Em xin lỗi.” Ngón tay của cô ta làm như vô tình đặt lên lồng ngực của Hứa Nhã Thanh, giống như đang trêu chọc một cách mờ ám.
Anh ta buông Mộ Dung Cẩm Lý ra với vẻ mặt lạnh nhạt, rõ ràng là không hề bị cô ta cưa đổ.
Hứa Kiến Quân bĩu môi rồi nói: “Cô à, tán tỉnh bằng cách nhào vào trong lòng này của cô cũng quá low rồi! Những người phụ nữ khác muốn quyến rũ bố cháu cũng đều từng sử dụng qua nhưng đều vô dụng, cho dù người đẹp ngồi trong lòng nhưng bố cháu vẫn là Liễu Hạ Huệ.”
Trước mắt Mộ Dung Cẩm Lý như thể đang có một đàn quạ đen bay ngang qua, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thằng nhãi ranh này sẽ làm hỏng việc tốt của cô ta, thật muốn đá bay nó ra khỏi giải Ngân Hà và không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.
“Không phải là em cố ý đâu, thật đấy, là do gót giày này hơi cao, cậu chủ Hứa đừng có hiểu lầm nhé.”
Hứa Nhã Thanh thản nhiên mỉm cười: “Trẻ con ăn nói bậy bạ mong cô Lâm đừng để trong lòng.”
Hứa Kiến Quân liếc nhìn gót giày vừa cao lại vừa mỏng manh của cô ta một chút, sau đó tặc lưỡi.
“Cô à, sao cô lại đi đôi giày đáng sợ như vậy để tự hành hạ mình chứ, giống như đi cà kheo vậy, đi đường khó chịu biết bao.”
Mộ Dung Cẩm Lý tức đến mức muốn nôn ra máu, chỉ cảm thấy trước mặt mình khắp nơi đều là ngựa cỏ bùn đang lao nhanh qua.
Thằng nhãi ranh này luôn cố ý đối đầu với cô ta.
Nhưng cô ta lại không thể biểu hiện ra, một khi chính mình gây ấn tượng xấu với Hứa Nhã Thanh thì vở kịch cũng tàn.
Mộ Dung Cẩm Lý kéo khóe miệng cứng ngắc của mình ra một cách khó khăn rồi nở một nụ cười giả tạo đầy khoa trương.
“Thật ra, cô không thích đi giày cao gót cho lắm, nhưng các cô gái nước ngoài đều đi giày cao gót, làm như vậy mới thể hiện được vẻ ưu nhã.”
“Dáng người của mẹ cháu rất đẹp, không cao không thấp cũng không béo quá hoặc gầy quá nhưng từ trước đến này đều không cần phải đi giày cao gót.” Hứa Kiến Quân nghiêm túc nói: “Chỉ có những cô gái không tự tin về vóc dáng của mình mới thích đi giày cao gót mà thôi.”
Bảy lỗ của Mộ Dung Cẩm Lý muốn bốc khói, lửa giận trong lòng không ngừng trào dâng như một quả khinh khí cầu đang bùng cháy, suýt chút nữa thì nứt toạc tràn ra.
Thằng nhãi ranh thật sự là vua độc miệng, còn độc hơn cả rắn hổ mang.
“Ha ha ha, cục cưng cháu thật là hài hước.” Hứa Kiến Quân khẽ thở dài, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ trông như ông cụ non.
“Bố cháu là một người đàn ông độc thân hoàng kim chạm tay là bỏng ở trong giới thượng lưu.
Thật sự có quá nhiều cô gái muốn theo đuổi ông ấy, cho nên cháu cần phải sàng lọc kỹ càng giúp bố”.
Hứa Nhã Thanh không khỏi sặc một chút: “Trí tưởng tượng của bọn trẻ thật phong phú, mong rằng cô Lâm đừng để ý.”
Khóe miệng Mộ Dung Cẩm Lý mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy tươi cười nhưng trong mắt lại không hề có một chút ý cười nào cả: “Không có gì, em cảm thấy Hiếu Quân rất đáng yêu, nếu sau này em cũng có thể sinh một đứa trẻ thông minh như vậy thì tốt rồi.”
Thằng nhãi ranh này chắc chắn sẽ là một trở ngại lớn cho cô ta, nhất định một ngày nào đó cô ta phải tìm cơ hội giải quyết nó.
Hứa Kiến Quân không thích người phụ nữ trước mặt này.
Trẻ con thường có trực giác nhạy bén nhất, chúng có thể cảm nhận được đối phương có thật sự thân thiện với mình hay không.
“Bố cháu là người đàn ông hoàn hảo và xuất sắc nhất trên đời này, vốn dĩ vợ của ông ấy cũng nên là một người giống như thế.
Nhưng thật không may là ba ấy đã ly hôn với bố cháu rồi kết hôn với người khác, vì vậy cháu muốn giúp bố mình tìm được người phụ nữ giỏi giang và hoàn hảo thứ hai trên đời này.”
Cậu bé giống như đang đọc bài vè, cả người Mộ Dung Cẩm Lý đều choáng vàng, muốn va vào tường.
Truyện Đam Mỹ
“Em mong rằng cậu chủ Hứa có thể tìm được một người bạn đời phù hợp nhất.” Cô ta cố nặn ra một nụ cười.
Trên đời này ngoại trừ Mộ Dung Cẩm Lý cô ra thì ai cũng đừng nghĩ tới việc kết hôn với Hứa Nhã Thanh.
Lâm Tư Nhã là một cô con gái nhà giàu lại xinh đẹp, còn có bằng MBA của một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.
Cô ta tin rằng Hứa Nhã Thanh sẽ cảm thấy hài lòng với thân phận này của mình.
Trên đường trở về.
Hứa Kiến Quân trèo lên đùi bố mình rồi ngồi xuống.
“Bố ơi, dựa vào trực giác nhạy bén của một đứa trẻ thiên tài như con thì cái cô Lâm kia nhất định muốn làm mẹ kế của con.”
Hứa Nhã Thanh đỡ trán: “Bố chỉ mới gặp cô ta có một lần, mà cô ta cũng không phải mẫu người bố thích.”
Hứa Kiến Quân vòng tay ôm cổ anh ta: “Trên đời này chỉ có mẹ con mới là người thích hợp nhất với bố.”
Hứa Nhã Thanh cũng nghĩ giống như vậy.
Ngoại trừ Hoa Hiền Phương ra, không có một người phụ nữ nào khác có thể bước vào trái tim anh ta.
“Vậy thì chúng ta hãy cướp lại mẹ, có được không?” Anh ta nói với giọng nửa đùa nửa thật.
Hứa Kiến Quân lắc đầu: “Trong sách có viết một câu từ rất xa xưa rằng hai hổ tranh đấu thì nhất định phải có một con bị thương, nếu như bố tranh giành với bố ma vương thì chắc chắn sẽ có một người chịu thương tổn hoặc là cả hai đều bị thương.
Mẹ rất yêu bố nhưng cũng yêu bố ma quỷ rất nhiều, nếu như cả hai người đều xảy ra chuyện thì mẹ sẽ rất buồn, ngay cả con cũng vậy.”
Hứa Nhã Thanh hôn lên mái đầu nhỏ nhắn của cậu bé: “Mẹ con có còn yêu bố không? “.