“Cục cưng, sao con lại nói như vậy? Mẹ con đã hy sinh rất nhiều cho bố, sao bố có thể để cô ấy chịu thiệt thòi được chứ.”
Lục Sênh Hạ khịt mũi một cái: “Nhiều năm trôi qua như vậy rôi, nhà họ Tư Mã đi theo nhà họ Lục đã có được biết bao nhiêu lợi ích, bọn họ đều dựa vào mẹ con, mà mẹ thì dựa vào bố.
Còn bác gái, bác ấy nhận được cái gì chứ? Bác ấy xinh đẹp, cao quý, tao nhã, vừa không cần tiền của nhà họ Lục, cũng không cần địa vị ở nhà họ Lục, điều duy nhất bác ấy cần chỉ có tình cảm của bố.
Mẹ rời khỏi bố cái gì cũng không có, nhà họ Tư Mã kết thúc rồi, mà bác gái rời khỏi bố, trở lại nước An Kỳ vẫn là thiên kim nhà quyền quý hào quang vạn trượng như cũ.
Mỗi lần nhà họ Y đến thuyết phục bà ấy ly hôn với bố, trở về nước An Kỳ, nhưng bà ấy không muốn.
Năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất của bà ấy đều đã lãng phí trong sự ghét bỏ của bố rồi, chỉ có thật sự yêu một người mới có thể chịu được cô độc như thế, đúng không?”
Lục Vinh Hàn dùng sức đập vào tim một cái, từ sau chuyện của Lục Kiều Sam, ông ấy đều cảm thấy rất áy náy với Hạo Phong.
Trong khoảng thời gian này, ông cũng thường xuyên nghĩ về vấn đề này, nhưng lại không ngờ lại nghe được lời này từ chính miệng con gái mình.
“Sênh Hạ, con còn nhỏ, không cần suy nghĩ về vấn đề phức tạp như vậy.”
Cô bé cụp mắt xuống, một cái bóng đen phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết mà khờ dại: “Bố, con chỉ muốn, nếu một ngày nào đó con yêu một người, con sẽ buông xuống lòng tự tôn của mình, buông bỏ dáng người, không oán không hối hận đi theo người đó.
Sở dĩ trước đây chị dâu rời bỏ anh cả mà không chút do dự là vì chị ấy đã không còn yêu anh cả nữa, không còn trói buộc và lo lắng nữa.”
Lục Vinh Hàn muốn nói mình sẽ không để con gái phải chịu tủi thân như vậy, nhưng câu nói đến bên miệng lại không nói ra được.
Người nhà họ Hạo sao không nghĩ đến việc đó chứ?
“Con gái ngoan, về sau con chắc chắn sẽ tìm được một người thật lòng yêu thương con, yêu chính con người con.”
Lục Sênh Hạ cuộn người ôm lấy đầu gối: “Bố, hôm nay con không muốn ra ngoài ăn cơm.”
“Để bố bảo người hầu mang cơm vào.” Lục Vinh Hàn xoa xoa đầu cô bé.
Ông ấy xuống phòng khách, gọi Hoa Hiền Phương đến: “Hôm nay không biết đứa nhỏ Sênh Hạ này bị làm sao, đột nhiên lại trở nên đa sầu đa cảm, lát nữa cô đi lên xem nó thử đi, cô thân với con bé.”
“Con gái trong giai đoạn trưởng thành có chút mẫn cảm, bố không cần lo lắng, con sẽ dẫn đường cho con bé thật tốt.” Hoa Hiền Phương gật đầu, bảo người mang cơm đến cho Lục Sênh Hạ.
Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, vẻ mặt Lục Sênh Hạ càng thêm phức tạp.
Cô bé rất lo lắng rằng một ngày nào đó, chính mình sẽ vì sai lầm của mẹ mà bị người trong nhà ghét bỏ.
“Sênh Hạ, hôm nay sao không xuống nhà ăn cơm, bình thường tới giờ ăn em là người tích cực nhất mà.” Hoa Hiền Phương cười khẽ nói.
“Chị dâu…” Lục Sênh Hạ vẫn luôn gần gũi với cô nhất, cảm xúc của cô bé hôm nay không kiềm chế được, “oa” một tiếng nhào vào lòng cô gào khóc.
“Làm sao vậy Sênh Hạ, có người bắt nạt em hả?” Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, dùng giọng điệu trêu chọc hỏi.
“Không có, chỉ là em nghĩ đến tính tình của mẹ ngày càng tệ, nếu ngày nào đó bà ấy cãi nhau với chị và anh cả, mọi người cũng có thể không xem em như em gái, còn có thể không yêu em nữa không?” Lục Sênh Hạ khóc nức nở, giọng nói không rõ.
“Đứa nhỏ ngốc.” Hoa Hiền Phương cầm một chiếc khăn bông mềm mại lau đi nước mắt trên má cô bé: “Mẹ nhỏ là mẹ nhỏ, em là em.
Dù mẹ nhỏ có phát sinh tranh chấp gì đi chăng nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của tụi chị đối với em, em vĩnh viễn là đứa em gái mà tụi chị thương yêu nhất.”
“Thật không? Ngoéo tay!” Cô bé duỗi ngón út ra.
“Được, ngoéo tay.” Hoa Hiền Phương cũng đưa ngón út ra.
Lục Sênh Hạ nghẹn ngào một lúc, ngắt quãng nói: “Mẹ nhỏ luôn tranh giành với bác gái, trong lòng bà ấy, chị và anh đứng về phía bác gái.
Mâu thuẫn của mấy chị và bà ấy chắc chắn sẽ tăng thêm, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Hoa Hiền Phương chấn động: “Em không cần lo lắng, chị sẽ cố gắng hết sức để giữ gìn sự hòa thuận trong gia đình, sẽ không để xảy ra xung đột gay gắt với mẹ nhỏ đâu.
Mẹ nhỏ chính là tới thời kỳ mãn kinh, suy nghĩ có hơi nhạy cảm, điều trị một thời gian sẽ trở lại như trước đây thôi.”
“Bà ấy không tốt bụng như chị nghĩ đâu!” Giọng Lục Sênh Hạ hơi cao lên.
Hoa Hiền Phương có chút kinh ngạc, không ngờ cô bé lại nói như vậy về Tư Mã Ngọc Như.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Sênh Hạ lên, nghiêm trang nhìn cô bé: “Sênh Hạ, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì em đều phải nhớ kỹ, em và Kiến Nghi là anh em ruột, em là em gái bảo bối của tụi chị.
Tụi chị sẽ cưng chiều em, yêu em, thương em, bảo vệ em cả đời.”
“Chị dâu.” Nước mắt của Lục Sênh Hạ lại trào ra.
Cô bé biết Hoa Hiền Phương rất tốt bụng, luôn lấy ơn báo oán.
Hoa Mộng Lan đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy nhưng cô vẫn không so đo tính toán giúp cô ta, tiêu tiền thay cô ta chữa bệnh, đưa cô ta sang Mỹ để phẫu thuật thẩm mỹ.
Mà mẹ cô bé lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, xem lòng tốt của cô thành lòng lang dạ thú, còn lén sinh một đứa con trai muốn tranh đoạt tài sản với anh cả.
Chắc chắn bà ấy bị điên rồi.
“Về sau chị phải có lòng phòng bị mẹ em, chị là chủ gia đình, không cần nghe lời bà ấy.”
Hoa Hiền Phương nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Mẹ nhỏ dù sao cũng là bề trên, chúng ta là hậu bối, không thể quá so đo được.”
“Chị đó, chính là tốt bụng quá, người khác đều thấy chị rất dễ bị bắt nạt, xem chị như quả hồng mềm.” Lục Sênh Hạ thở dài, vẻ mặt buồn bực.
Mẹ không dám đối đầu với bác gái nên phát hỏa lên đầu chị dâu, xem cô như nơi để trút giận.
Hoa Hiền Phương nở nụ cười nhàn nhạt, thờ ơ nói: “Lùi một bước biển rộng trời cao, nhẫn một chút sóng yên gió lặng.
Người một nhà ở chung lâu khó tránh khỏi phải gặp khó khăn.
Nếu chuyện nào cũng tính toán so đo sẽ khiến mình mệt chết mất.’
Lục Sênh Hạ cầm tay cô: “Em sẽ giúp chị, chị dâu, em sẽ không để người khác bắt nạt chị.”
“Được, chị em đồng lòng, chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua.” Hoa Hiền Phương cười cười: “Nhanh ăn cơm đi, chim bồ câu nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa.”
Lục Sênh Hạ ăn xong một con chim bồ câu, trên mặt rốt cục cũng lộ ra nụ cười: “Chị dâu, em muốn tổ chức một bữa tiệc ở biệt thự bên hồ của anh cả, mời anh Phong, chị họ và anh Chấn Diệp đến.”
“Được, chị giúp em sắp xếp.” Hoa Hiền Phương gật đầu.
“Chị nói xem, đến buổi tiệc em có nên trang điểm không?” Lục Sênh Hạ chớp đôi mắt to nhìn cô.
Hoa Hiền Phương vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô bé: “Em xinh đẹp như vậy, tất cả đồ trang điểm đều là dư thừa.
Hơn nữa em vẫn còn là một cô bé, nhất định phải giữ nguyên vẻ đẹp hồn nhiên ngây thơ, đồ trang điểm không chỉ làm hại da còn khiến em trông quá trưởng thành.
Em xem chị, trừ một vài trường hợp quá long trọng, cơ bản là chị không trang điểm.”
Lục Sênh Hạ nhếch miệng cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
“Cái này gọi là tinh khiết không dính bụi trần đúng không? Anh cả thích chị ở điểm này.”