“Tôi đang thử tiếp nhận thứ mình không thích.”
Hoa Hiền Phương ở bên cạnh bênh vực thay anh ta: “Chị Dĩ Nhiên, mỗi người không phải sẽ luôn bất biến, họ đều sẽ phải thay đổi suy nghĩ của mình, anh trai cũng như vậy.”
Hạ Dĩ Nhiên nở nụ cười quái dị, cô ấy chính là cảm thấy Tần Như Thông hôm nay có vẻ rất kỳ quái, khác với bình thường.
Tần Như Thông uống một ngụm hồng trà, tranh thủ thời gian lái sang chuyện khác: “Gần đây rất nhiều người cũng đang thảo luận chuyện của nhà họ Mã, không ngờ tới gia tộc một đời giàu có cứ kết thúc như vậy, ngay cả tập đoàn cũng rơi vào trong tay người khác.”
“Cái vỏ không còn, cọng lông vẫn còn sao?” Môi mỏng Hoa Hiền Phương nở nụ cười mỉa mai lạnh lẽo: “Sức mạnh liên kết của một gia tộc rất quan trọng, chị em nhà họ Mã đối mặt với nguy cơ của tập đoàn, chẳng những không bắt tay giải quyết, còn vì tranh đoạt vị trí thừa kế, ra tay thật lớn, anh tranh tôi đoạt, sao không bị người khác nước đục thả câu chứ?”
“Cái này gọi là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.” Tần Như Thông nhún vai: “Lúc này vợ chồng Mã Trúc Mai có lẽ trốn ở một góc nào đó khóc ấy.”
Trong ánh mắt đen sẫm của Hoa Hiền Phương lộ ra vẻ xảo trá: “Em cảm thấy bọn họ đang lên kế hoạch phản kích cực kỳ nguy hiểm, đoạt lại tập đoàn, chẳng qua khả năng này có lẽ vô dụng.
OCM vừa nhìn chính là nhân vật rất lợi hại.”
Tần Như Thông sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói: “Cái này phải xem nhà họ Lục có thể nhúng tay không.”
“Bố chồng em sẽ không quản.” Hoa Hiền Phương xác định và khẳng định, con trai mình làm, ông ta sao có thể quản chứ.
Hạ Dĩ Nhiên ngồi bên cạnh, nghe hai người bàn bạc chuyện trên thương trường, cảm thấy có hơi nhàm chán bèn xen vào: “Như Thông, không phải anh không có hứng thú với chuyện trên thương trường sao?”
Tần Như Thông đỡ trán, anh ta phát hiện Hạ Dĩ Nhiên là người rất mẫn cảm, tâm tư càng tinh tế, khó trách sẽ đặc biệt để ý khoảng cách hai tuổi giữa mình và Tần Nhân Thiên.
“Xem như có nhiều tâm sự mà thôi.”
Hạ Dĩ Nhiên sâu kín nhìn anh ta một chút: “Sáu tháng cuối năm chúng ta đi Nam Cực, cũng không có hoạt động giải trí gì, anh sẽ không cảm thấy rất nhàm chán sao?”
Lời cô ấy còn chưa dứt đã khiến Hoa Hiền Phương hung hăng sặc sụa, che miệng ho khụ khụ mấy tiếng.
Thật sự hết chuyện để nói.
“Chị, em cảm thấy chuyện này chị vẫn phải thận trọng cân nhắc, địa phương đó trời đông giá rét, chim không thèm ị, đi chơi hai tháng còn được, phải đợi ba năm thật sự quá dài.
Chị sẽ bỏ lỡ thời gian sinh sản tốt nhất.
Anh của em là dòng độc đinh của nhà họ Tần, nhà họ Tần còn trông cậy vào hai người nối dõi tông đường đó, làm việc không thể để mặc theo tính tình của mình, gia tộc lớn nhà giàu không giống dân chúng bình thường, người thừa kế rất quan trọng, chị nhìn nhà họ Mã một chút, cũng bởi vì không có người thừa kế thích hợp mới có thể bị người ta cướp đi công ty.
Cho nên chị và anh của em không chỉ phải sinh một đứa hai đứa, còn phải sinh ba đứa bốn đứa, sinh càng nhiều nhiều tốt, như vậy mới có thể bảo đảm con cháu nhà họ Tần đông đúc.”
Hạ Dĩ Nhiên bị cô hù dọa, đôi mắt trừng to còn lớn hơn chuông đồng: “Hiền Phương, không ngờ em truyền thống như thế? Em đã có ba đứa con, chẳng lẽ còn muốn sinh tiếp?”
“Muốn, em muốn sinh cho Kiến Nghi nhà bọn em một đội bóng đá.
Như vậy mới có thể được chọn lựa, bảo đảm người thừa kế là ưu tú nhất.” Hoa Hiền Phương chững chạc đàng hoàng nói, đương nhiên cô đang lừa Hạ Dĩ Nhiên.
Hạ Dĩ Nhiên hoảng sợ đến nỗi rớt cả cằm: “Hiền Phương, sao em có thể có loại suy nghĩ như vậy, phụ nữ không phải cái máy sinh.
Nếu như có thể mà nói, một đứa chị cũng không muốn sinh.”
Tần Như Thông nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, cười trộm trong lòng, cô ấy chính là tinh quái như thế.
Hoa Hiền Phương ăn một miếng điểm tâm, không hề hoang mang nói: “Chị phải biết, chúng ta cũng không phải phụ nữ bình thường, cũng không phải một người vợ bình thường, mà là một người phụ nữ hết sức quan trọng.
Hoa Hiền Phương em là mợ trẻ hạng nhất thành phố Long Minh, mà chị sẽ là mợ trẻ hạng nhất thành phố Dương Hà.
Bờ vai chúng ta gánh trách nhiệm cũng không ít hơn đàn ông.
Nếu như chị không sinh con thì có nghĩa đế quốc khổng lồ Tần thị không có người kế tục, ở tương lai không xa ắt phải có một trận chiến tranh đoạt người thừa kế.”
Cô ngừng một chút, nuốt nước miếng: “Tần thị đứng top năm trăm thế giới, công ty toàn cầu, mấy chục ngàn nhân viên.
Nếu như xảy ra nguy cơ thì sẽ dẫn đến rớt giá cổ phiếu, lợi nhuận trượt dốc, nhẹ thì xảy ra tình huống giảm biên chế, rất nhiều người sẽ mất việc, không có tiền nuôi sống gia đình, nặng thì có thể sẽ khiến một khu vực xảy ra khủng hoảng kinh tế, khiến rất nhiều xí nghiệp nhỏ đóng cửa.
Đây chính là thứ gọi là hiệu ứng cánh bướm.
Mà tất cả căn nguyên này đều bởi vì mợ trẻ hạng nhất thành phố Dương Hà chị không có kết thúc nghĩa vụ nối dõi tông đường.”
Hạ Dĩ Nhiên bị cô nói đến nỗi sửng sốt, cảm thấy giống như bị tẩy não: “Nghe em nói vậy, chị hình như cũng không thích hợp làm vợ Như Thiên.”
Hoa Hiền Phương vội vàng chuyển câu chuyện: “Ý của em là chị đừng đi Nam Cực, hoàn thành chuyện lớn cuộc đời trước rồi nói, cùng anh trai em ba năm ôm hai đứa, mặc kệ con trai hay con gái đều được.
Sau này hai anh chị thích chơi như thế nào thì chơi thế ấy, cũng không có gánh nặng, đúng không nè?”
Hạ Dĩ Nhiên im lặng, một lát sau, cô ấy nhìn Tần Như Thông, nói thật nhỏ: “Anh nói cũng có lý, nếu Như Thiên có thể thông qua thời gian thử việc của em thì em sẽ suy nghĩ một chút.”
Hoa Hiền Phương ném một ánh mắt cho Tần Như Thông, nhếch miệng nở nụ cười giảo hoạt không dễ phát hiện.
Tần Như Thông buồn cười, không nhịn được cười phá lên.
Cô thừa cơ nói: “Chị Dĩ Nhiên, chị xem anh trai em vui mừng biết bao, gương mặt đẹp trai vui đến nở hoa rồi.”
Hạ Dĩ Nhiên bĩu môi: “Anh ấy khoan đắc ý, còn chưa qua thời gian thử việc nhé.”
Uống trà xong, Tần Như Thông liền rời đi.
Hoa Hiền Phương cùng Hạ Dĩ Nhiên đi dạo phố, sau đó đến viện thẩm mỹ làm SPA.
Thời điểm chiều tối, Tần Nhân Thiên tới đón bọn họ, từ trong ánh mắt tà mị của anh ta, cô phân biệt ra được đây là nhân cách chủ.
Biến đổi qua lại còn rất thường xuyên.
“Được, không quấy rầy hai người, em về nhà.” Cô khoát tay.
Tần Nhân Thiên vuốt đầu cô: “Hôm nay biểu hiện rất tốt, không hổ là em gái ngoan của anh.”
Xem ra Tần Như Thông đã “giao tiếp” với anh ta.
“Chuyện của anh chính là chuyện của em.” Hoa Hiền Phương cười ha ha rồi lên xe.
Trên đường trở về, trong vô tình cô nhìn thấy một tin tức trong vòng bạn bè, Kiều An muốn mở tiệc cho con, mời rất nhiều người trong vòng nhân vật nổi tiếng.
Cô đoán rằng cô ta đây là lại đổi một cách mới ép người nào hiện thân, để con mình nhận tổ quy tông.
Có vài người trời sinh tính cách tham lam, mãi mãi không thoả mãn, ngoài miệng nói chỉ muốn tháng ngày yên bình, bằng lòng làm chuột chũi, thật ra trong lòng rất bạo động, lúc nào cũng muốn thượng vị.
Cô ta khẳng định rất hy vọng Lục Kiến Nghi tới tham gia, nhưng chuyện này là không thể nào, Lục Kiến Nghi không ngốc như vậy, chạy tới để chuốc thêm phiền toái vào người, tẩy rửa cũng không tẩy sạch.
Lúc cô về đến nhà, Lục Kiến Nghi đang trêu chọc mấy đứa con trên giường, bọn nó đã sớm lật người được rồi, còn có thể làm động tác bò đơn giản.
Cô vừa định nhắc chuyện của Kiều An, điện thoại của Lục Kiến Nghi trên bàn reo lên, nhìn tin nhắn thì là của Kiều An.