Chỉ là hiện tại bây giờ và trước đây đã lí trí nhiều hơn rồi.”
“Đó là bởi vì chuyện của cô cả, nên ông ấy mới có thể tỉnh ra, nếu không ông ấy nhất định sẽ rất tin tưởng mà không nghi ngờ Tư Mã Ngọc Như.”
Hoa Hiền Phương vừa nói, vừa thở dài nhẹ nhàng: “Thật ra thì em rất bội phục mẹ, đường đường là một cô chủ nhà giàu có vậy có thể chịu được cuộc sống như vậy.
Nếu đổi lại là em, đã sớm rời đi, tuyệt đối không dây dưa.”
Trên môi mỏng Lục Kiến Nghi mở ra một nụ cười có độ cong: “Bây giờ Kiến Dao là người chị em mà bà ấy gửi gắm tinh thần, còn bọn họ, những thứ khác cũng không quan trọng.”
Hoa Hiền Phương cảm thấy vẫn cần thiết nói để cho mẹ tỉnh ra, để cho bà đề phòng Tư Mã Ngọc Như.
Cũng không biết cô ta rốt cuộc có kế hoạch gì, nhất định phải cẩn thận gấp đôi mới được.
Ngày buổi sáng thứ hai, cô và bà Lục ở trong vườn hoa uống trà sớm.
Hai túi sữa nhỏ ở xe đẩy đang nghịch đồ chơi nhỏ trong xe đẩy của chúng nó, vô cùng vui vui vẻ, không làm phiền người lớn nói chuyện.
Bà Lục uống một hớp trà, thấp giọng nói: “Hiền Phương, tôi nghe nói ngày hôm qua Tư Mã Ngọc Như tìm cô gây phiền toái, còn bảo Vinh Hàn cũng qua luôn?”
Hoa Hiền Phương gật đầu một cái, chuyện này thật ra là cô cố ý để cho Khải Liên tiết lộ ra bên ngoài.
“Con càng xem càng không hiểu cô ta, chuyện của Kiều An, cô ta còn tích cực hơn cả con, thật không biết cô ta rốt cuộc muốn làm cái gì.”
Bà Lục hừ nhẹ một tiếng: “Nếu như tôi đoán không lầm thì cô ta đã âm thầm liên hiệp với Kiều An.
Đã nhiều năm như vậy, cô ta rốt cuộc cũng không nén được tức giận, muốn lộ ra khuôn mặt thật của mình.”
“Mẹ nói cô ta đang có kế hoạch gì?” Lông mày lá liễu của Hoa Hiền Phương nâng lên.
Bà Lục khịt mũi cười một tiếng: “Cô ta vừa không có con trai, chẳng lẽ còn trông cậy vào Sênh Hạ tới thừa kế gia sản sao?”
Hoa Hiền Phương lắc đầu một cái: “Từ trong xương cốt của cô ta đã trọng nam khinh nữ, làm sao có thể trông cậy vào Sênh Hạ? Con đang suy nghĩ…” Cô ngừng lại, muốn nói lại thôi.
“Cô đang suy nghĩ gì?” Bà Lục hơi nghiêng người, lộ ra vẻ mặt hết sức chú ý.
Hoa Hiền Phương khuấy ly cà phê trong tay: “Tối ngày hôm qua, con suy nghĩ cả một đêm, trong đầu có một cái ý nghĩ, có chút hoang đường.”
“Không có sao, nói ra đi, tôi phân tích một chút.” Bà Lục nói.
Hoa Hiền Phương nhìn bốn phía một cái, chắc chắn không có ai, liền che miệng lại, âm thanh cực kỳ nhỏ, nói: “Ban đầu cô ta ở nước An Kỳ thật sự chỉ sinh một đứa con gái sao?”
Bà Lục hung hăng chấn động một cái, trong nháy mắt biết được ý của cô.
“Cô muốn nói là cô ta còn len lén sinh một đứa con trai, một mực bí mật nuôi ở bên ngoài, cô ta và Vinh Hàn đều lừa mọi người chúng ta sao?”
“Não của con động quả thật có chút lớn.” Hoa Hiền Phương trừng mắt nhìn, một chút quỷ quyệt vẻ từ đáy mắt lặng lẽ thoáng qua: “Cái yêu cầu này là bà cụ Lục nói ra, nếu mẹ nhỏ thật sự bao dung và nhân hậu thì cô ta có thể sẽ uất ức tiếp nhận hết.
Còn nếu như lòng tốt của cô ta đều là giả vờ thì cô ta sẽ im hơi lặng tiếng mưu tính một ván cờ lớn, tình huống không giống nhau.
Mà trong ván cờ đó của cô ta, phải có đẹp trai, và đẹp trai này sẽ không phải là mẹ nhỏ, cũng không phải là Sênh Hạ, chỉ có thể là một đứa con trai có thể thừa kế gia sản trong tương lai!”
Gân xanh trên trán bà Lục chuyển động, càng nghĩ thì bà ta càng cảm thấy sự phân tích này cũng có lý.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
“Năm đó đi nước An Kỳ làm thụ tinh ống nghiệm, chỉ có hai người Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như, sau khi thụ tinh ống nghiệm thành công thì toàn bộ hành trình ông ấy đều bảo vệ Tư Mã Ngọc Như, bí mật nuôi thai.
Bọn họ đang đề phòng tôi, từ đầu tới đuôi, tôi cũng không biết Tư Mã Ngọc Như đang ở nơi nào.
Ông ta, tôi và bà cụ Lục nói di chuyển phôi thai chỉ có một người sống sót, là con gái nên tôi cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Nếu như bọn họ liên hợp với nhau, âm thầm sinh con trai, lừa tôi và bà cụ Lục thì chúng ta căn bản không thể biết được.”
Hoa Hiền Phương khống chế âm thanh ở phạm vi chỉ hai người nghe được: “Bố rất là cưng chiều cô ta, cô ta ở trước mặt bố khóc lóc kể chuyện là lòng của bố liền mềm nhũn hết cả ra.”
Bà Lục khẽ vuốt cằm: “Tôi lập tức gọi điện thoại cho cậu của cô, để cho cậu ta đi bệnh viện năm đó bí mật điều tra.
Chuyện này đừng khuếch trương ra, để chúng ta và Kiến Nghi biết là được rồi.”
Bà ta vỗ tay Hoa Hiền Phương một cái, dùng âm thanh cực kỳ nhỏ dặn dò.
Hoa Hiền Phương gật đầu một cái, chờ buổi trưa Lục Kiến Nghi trở lại, cô liền đem cái ý nghĩ này nói cho anh.
Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu của cô: “Trí tưởng tượng rất phong phú, thế nhưng nghe cũng có lý.”
Vẻ mặt anh bình tĩnh như mây trôi, hình như cũng không để chuyện này vào trong lòng.
Cho dù Tư Mã Ngọc Như có ẩn giấu con trai thì anh cũng sẽ không cảm thấy có uy hiếp gì.
Hoa Hiền Phương cũng biết phản ứng của anh sẽ là không đếm xỉa tới cho nên đã nói trước cho bà bà.
Lục Kiến Nghi khinh thường việc đi điều tra chân tướng, nhưng bà bà thì lại khác, coi như là có đào ba thước, thì bà cũng phải moi ra bí mật của Tư Mã Ngọc Như cho bằng được.
“Ma vương Tu La, em biết, anh không cảm thấy việc Tư Mã Ngọc Như có con trai sẽ uy hiếp được anh, nhưng anh có nghĩ tới hay không, nếu như chuyện này là thật thì cô ta sẽ không ngừng làm yêu, quấy nhiễu khiến cho mọi người chúng ta cũng không được yên bình.
Nếu như không làm được thì cô ta sẽ còn ra tay với Kiến Diệp, vì con trai của cô ta tiêu diệt vật cản.
Chỉ có đem chuyện này điều tra rõ, khiến cho cô ta không còn cách nào ảo tưởng nữa thì cô ta mới có thể an tĩnh lại.”
Lục Kiến Nghi ôm vai của cô: “Cho nên em nói chuyện này với mẹ rồi?”
Cô bỉu môi một cái: “Anh, em và mẹ, chúng ta là một thể, một người sung sướng thì tất cả sung sướng, một người tổn thương thì tất cả sẽ tổn thương, chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên phải nói cho mẹ biết rồi.”
Lục Kiến Nghi đánh vào cái mũi nhọn nhỏ của cô, đối với cô ngốc thì phải trái rõ ràng trước mặt có chút hàm hồ.
“Em phải nhớ kỹ, nhất định không được bứt giây động rừng.”
“Yên tâm.” Hoa Hiền Phương làm một cái động tác tay Ok.
Hai người đang nói thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, tiếp, rất nhiều âm thanh non nớt lo lắng của trẻ nhỏ truyền tới: “Không xong, mẹ, bà hai và cô nhỏ lại cãi vã với nhau!”
Hoa Hiền Phương vội vàng kéo cửa ra, đi theo cậu xuống lầu, Lục Kiến Nghi cũng theo ở phía sau.
Trong phòng khách, Lục Sênh Hạ chống nạnh hai tay, trợn mắt hung tợn nhìn Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ, mẹ nhìn lén nhật ký của con, đây là xâm phạm quyền riêng tư của người khác.”
“Cũng may là mẹ xem qua, nếu không mẹ cũng không biết là con đang yêu sớm!” Trên mặt Tư Mã Ngọc Như mang theo ba vạch đen.
“Con không có yêu sớm.” Hai cái quai hàm của Lục Sênh Hạ gồ lên.
Lục Vinh Hàn ôm vai của con gái: “Ngọc Như, chuyện còn chưa biết rõ, đừng lòng nóng như lửa đốt như vậy, sẽ khiến cho con bé rất lúng túng.”
Tư Mã Ngọc Như lấy nhật ký đưa cho ông ấy: “Anh xem đi, xem xem nó viết những gì, cái này mà không phải là yêu sớm thì như thế nào mới được tính là yêu sớm chứ?”
Lục Vinh Hàn liếc mắt nhìn, hỏi: “Đỗ Chấn Diệp là bạn học của con sao?”
Lục Sênh Hạ không trả lời.
Tư Mã Ngọc Thanh ở bên cạnh dùng âm thanh cực kỳ nhỏ nói: “Anh ấy là em họ của chị đẹp.”
Lục Sênh Hạ trợn mắt nhìn cậu một cái: “Em không nói gì cũng sẽ không có ai nói là em câm.”
Tư Mã Ngọc Như nghe nói như vậy, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, cô ta đang rầu vì không bắt được đuôi sam nhỏ của Hoa Hiền Phương, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đưa tới cửa rồi!