Cô dùng lực mạnh, giật tay anh ra: “Đúng là không giống anh, nhưng giống hệt Kiều An, càng nhìn càng giống.
Vốn dĩ con trai sinh ra thường giống mẹ nhiều hơn, Kiến Diệp chỉ là ngoại lệ.
Anh xem Tiểu Quân rất giống em, nhưng không giống Hứa Nhã Thanh lắm.”
Lục Kiến Nghi thở dài: “Đó là ảo giác của em, trong lòng em cảm thấy như vậy, thì đương nhiên sẽ như vậy.”
Hoa Hiền Phương tức giận lườm anh một cái: “Không phải chỉ một mình em cảm thấy như vậy, mà tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.” Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra, mở bức ảnh ra: “Anh nhìn mắt, nhìn mũi, nhìn miệng, có đúng là giống hay không?”
Lục Kiến Nghi tiến gần lại nhìn điện thoại đi động, trước đây, anh căn bản không thèm chú ý, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua.
Nhưng bây giờ, nhìn kỹ, thật là có chút giống.
“Người phụ nữ đáng chết đó, cuối cùng đang giở trò quỷ gì?” Trước giờ còn chưa có người nào sống dưới mí mắt của anh mà cả gan làm loạn!
Hoa Hiền Phương không hề chớp mắt nhìn anh, khuôn mặt lạnh như tiền của anh luôn luôn đóng băng, bình thường không lộ ra nhiều sắc thái, nhưng giờ phút này, có một tia kinh ngạc đã bị cô thành công phát hiện ra.
Nhìn qua rất giống, anh thật sự vừa mới biết đến con của Kiều An, cũng vừa mới nhìn rõ dáng dấp của hai đứa trẻ.
“Không lẽ anh bị Kiều An trộm giống, mà không biết chứ?”
Một thái độ mỉa mai nơi đáy mắt của anh nói: “Cô ta còn chưa có cái năng lực này.”
Nhưng Hoa Hiền Phương lại không cho là vậy, có vài nữ nhân tâm cơ đen tối, vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, chuyện gì cũng có thể làm được.
“Chỉ cần hai người đã xảy ra quan hệ, cô ta làm một chút thủ thuật, thì có thể trộm giống của anh.”
“Trừ em ra, anh sẽ không chạm vào người phụ nữ khác.” Anh nói không chút do dự giống như chặt đinh chém sắt, ánh mắt thản nhiên mà trịnh trọng, không giống như đang lừa cô.
Cô hít một hơi thật sâu, ép buộc mình giữ vững bình tĩnh và tỉnh táo.
Mục đích của Kiều An khi gửi bức ảnh này là để đả kích cô, khiêu khích cô, làm cho cô và Lục Kiến Nghi náo loạn đến mức chia tay.
Cô không thể để cho cô ta thực hiện được.
“Nếu như lời Kiều An nói là sự thật, vậy anh nên điều tra lại thủ hạ của mình.”
Lục Kiến Nghi cũng nghĩ đến điều này.
Anh vẫn luôn để Roy theo dõi Kiều An, nhưng khi xảy ra chuyện lớn như vậy, chết tiệt là nửa chữ anh cũng không được báo cáo!
Anh cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi cho Finn, ngón tay chuẩn bị nhấn gọi nhưng trong nháy mắt lại dừng lại, chuyển sang một người khác.
Thủ hạ của anh có một đội quân tinh anh, tên các thành viên dựa theo trình tự sắp xếp chữ cái A—Z, cũng đại biểu địa vị của bọn họ, Finn tuy rằng xếp ở vị trí thứ sáu, thế nhưng lại là trợ lý trưởng đặc biệt của anh.
“Enoch, lập tức tới Giang Thành, bắt Kiều An và Roy về.”
…
Giang Thành.
Kiều An ngồi bên cạnh nôi, nhìn đứa trẻ bên trong đang ngủ say, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ quyệt.
Cô ta và Lục Kiến Nghi trong lúc đó cuối cùng cũng có kết tinh “tình yêu”, có quan hệ máu mủ, dù có chém cũng không đứt được.
Cô sinh là người của Lục Kiến Nghi, chết cũng là quỷ của Lục Kiến Nghi, cả đời cũng không tách ra.
Finn dẫn theo hai người mặc áo đen đi vào, cả người mang theo hơi thở bão táp: “Cô đúng là nóng ruột, cô đã quên, lời tôi từng nói, chỉ cần đứa trẻ lộ ra ngoài ánh sáng, cô sẽ mãi mãi không gặp được bọn họ.”
Anh phất tay, người mặc áo đen đi tới, ôm đứa trẻ lên.
Kiều An sớm đã đoán được anh sẽ tới.
Cô sinh đứa trẻ, chính là để trói buộc Lục Kiến Nghi, nếu cứ vẫn giấu diếm, ngay cả Lục Kiến Nghi cũng không biết, thì cô sinh hai đứa trẻ này có ý nghĩa gì đâu?
Cô rút ra dao gọt hoa quả giấu dưới gối: “Nếu như anh dám mang con tôi đi, tôi sẽ lập tức chết trước mặt anh, xem anh trở về bàn giao cho Lục Kiến Nghi như thế nào! Hiện tại toàn bộ mạng xã hội tại thành phố Long Minh, bao gồm cả Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương, cũng đã biết chuyện về đứa bé, anh làm sao mà giấu được, không bằng nghĩ cách làm sao giải quyết viên mãn chuyện này?”
Gân xanh trên trán Finn nổi lên, nơi đáy mắt có một ánh lửa xẹt qua, nhưng anh cũng không nổi giận, mà đổi thành một nụ cười lạnh đầy nham hiểm: “Có bọn họ rồi, tôi còn cần cô làm cái gì?”
Cả người Kiều An kịch liệt co giật: “Anh có ý gì?”
Finn hơi khụy chân, nói thầm mấy câu vào tai cô ta, trong phút chốc sắc mặt của cô ta hoàn toàn trắng bệch, ngay cả môi cũng mất đi màu sắc: “Anh không được phép thương tổn con của tôi, bọn chúng chính là…”
Cô ta còn chưa nói xong, lại bị Finn cấp tốc đánh gãy: “Nếu như cô dám tiết lộ một chữ, đời này kiếp này duyên phận giữa cô và bọn trẻ triệt để chấm dứt.
Ở trên thế giới này, loại đàn bà dám dở trò vặt vãnh trước mặt tôi, còn chưa sinh ra.”
Kiều An run rẩy, cuống quít che miệng lại, cảm thấy cơ thể lạnh toát truyền từ sống lưng nhanh chóng lan tràn tới tay chân: “Tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, sau này mọi chuyện tôi đều nghe theo anh.”
Finn duỗi bàn tay, nắm cằm của cô: “Đi nhắn cho một người bạn trong giới, nói đứa trẻ là cô nhận nuôi.”
Kiều An không cam tâm tình không nguyện, nhưng không dám không làm, run lẩy bẩy cầm điện thoại di động.
Sau khi cô ta gửi xong, Finn bảo người mặc áo đen bỏ lại một đứa trẻ vào trong nôi: “Để lại cho cô một đứa, sau này cô còn dám gây ra sóng gió gì, ngay cả một đứa cũng đừng mong gặp lại.”
Kiều An quỳ xuống trước mặt anh, ôm lấy chân anh, gào khóc: “Đừng mang con của tôi đi, cầu xin xanh, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.
Chỉ cần anh để đứa trẻ lại cho tôi, anh bảo tôi làm gì tôi cũng làm.”
Finn lạnh lùng đẩy tay cô ta ra, hất cô sang một bên: “Phạm lỗi lầm, thì phải gánh chịu hậu quả.”
Anh đi ra ngoài, vừa đi tới cổng, lập tức gặp phải Enoch và thủ hạ của anh ta.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh ta, cơ mặt Finn co rúm lại, giống như có một chút sáng tỏ: “Tôi cũng biết, không có bất cứ chuyện gì có thể giấu giếm được Boss.”
“Finn, anh bành trướng!” Khóe miệng Enoch khẽ nhếch, nhẹ nhàng vung tay lên: “Đem tất cả mọi người mang về thành phố Long Minh.”
…
Đêm đã rất sâu.
Đèn trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương vẫn sáng.
Mặt Lục Kiến Nghi không hề có cảm xúc, trên người tỏa ra ý lạnh làm cho nhiệt độ xung quanh như rơi vào hầm băng, cảm giác cực kỳ áp bách, không khí giống như âm độ, khiến người ta không thể thở được.
“Boss, sự việc của Kiều An, là tôi sai, là tôi không báo cáo kịp thời.” Bàn tay Roy giấu ở sau lưng, có chút hơi run.
“Chuyện không liên quan tới cậu, là tôi không để cậu báo cáo.” Finn tiếp lời.
Ai làm nấy chịu, chuyện này hoàn toàn là sắp xếp của anh ta, anh ta nhất định phải thừa nhận trách nhiệm.
Lục Kiến Nghi để Roy đi ra ngoài trước, anh tháo đồng hồ đeo trên cổ tay xuống, vứt lên trên bàn: “Cho cậu một phút, nói rõ ràng.”
Finn nuốt nước miếng, nhỏ giọng nỏi: “Năm ngoái, Kiều An nói là muốn một đứa bé, nên tôi đã nghĩ đến một chủ ý…”