“Người phụ nữ ngốc nghếch này, em đã phá phách trên mạng rồi, cho dù em có khoe khoang là bà chủ, thì chuyện này có thể thay đổi được hay không?”
Hoa Hiền Phương bước đến quầy rượu, rót một ly nước đá, uống vài ngụm để xả tức!
“Em không chỉ chống đối người phụ nữ này, mà là chống đối lại tất cả những người phụ nữ muốn chen chân vào nhà họ Lục.
Trước khi kết hôn, mọi người đều trên cương vị là cạnh tranh.
Sau khi kết hôn, thì gọi là chen chân.
Chỉ cần em còn là bà chủ ngày nào, em sẽ không để những người phụ nữ ở trong nhà họ Lục được như ý ngày ấy.”
Cô nói xong liền đổi giọng điệu: “Đáng tiếc, công văn này chỉ có thể trừng phạt phụ nữ, không thể trừng phạt những tên đàn ông cặn bã, bội bạc.
Những chuyện này đều do cả hai bên, có một người phụ nữ, thì sẽ có một tên đàn ông cặn bã, trăng hoa.”
Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cô: “Hai mươi năm sau, em có thể bãi bỏ nội quy gia tộc này rồi không phải sao?”
Cô giận trắng mặt, liếc nhìn anh: “Em không chỉ muốn bãi bỏ việc cưới vợ lẽ, mà còn quy định các thành viên trong gia tộc nếu phạm lỗi sẽ bị nghiêm trị!” Nói xong liền thở hổn hển, quay đầu bước ra ngoài.
Lục Kiến Nghi bóp trán, rốt cuộc người phụ nữ ngốc nghếch vẫn không thể tin tưởng anh hoàn toàn.
Trong một căn phòng khác, Tư Mã Ngọc Như đang định thông báo lại công văn cho Hoa Hiền Phương.
“Công văn cưới vợ lẽ của Hoa Hiền Phương tạm thời bị thay đổi.
Bốn năm trước, cô ta làm sao có tư cách đảm quản lí việc này.
Hơn nữa, chị cả rất muốn để Hoa Mộng Lan vào cửa.
Làm sao có thể đồng ý sửa đổi công văn được chứ? Cô ta sao lại bắt nạt cô gái nhỏ kia như vậy chứ, như vậy thật không tốt?”
Lục Vinh Hàn cười một tiếng khịt: “Não Lục Minh Huy bị úng nước rồi, nên mới dính dáng đến loại phụ nữ này.
Hiền Phương đã làm rất đúng, loại phụ nữ này nên dạy cho cô ta một bài học, để cô ta biết rõ vị trí của mình.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như run lên: “Em chỉ muốn nói là lần này cô ta dám tùy tiện xáo trộn công văn, lần sau có phải là dám thay đổi nội quy gia tộc luôn không?”
Lục Vinh Hàn nhàn nhạt liếc cô ta một cái: “Cô ấy chỉ sửa đổi một ít thôi, với tư cách là chủ mẫu, cô ấy có quyền này.
Đừng suy nghĩ nhiều.”
Cô ta cong môi: “Em chỉ cảm thấy Hiền Phương còn quá trẻ, còn quá bốc đồng.
Để cô ta một mình quản lí, có hơi không thích hợp.
Tốt hơn hết là giống như lúc trước, nên có một người giúp cô ta quản lý, để cô ta không làm rối tung lên.”
Một sự trầm lắng, khó tả lóe lên trong mắt Lục Vinh Hàn: “Để cho Hạo Phong quản lý cùng cô ấy, cô bằng lòng sao?”
Khối cơ trên mặt Tư Mã Ngọc Như co giật, có hơi luống cuống.
Cô ta hoàn toàn không phải là có ý này, cô ta đang nói về chính mình.
Cô ta muốn giành lại quyền quản lý.
Trước kia bà cụ Lục để cô ta quản lý cùng Hoa Hiền Phương, căn bản những việc lớn nhỏ đều do cô ta quyết định quy mô sự tình, Hoa Hiền Phương chỉ là để trang trí mà thôi.
“Năng lực quản lý của em không lẽ không bằng Hạo Phong sao? Hay là trong lòng anh, cô ta là vợ chính, còn em chỉ là vợ lẽ, nên em phải thấp hơn cô ta một bậc?”
“Trong lòng tôi, cô cũng giống như cô ấy, nhưng vì sinh ra ở nhà họ Lục, nên dù sao tôi cũng vẫn phải tuân thủ nội quy gia tộc.”
Giọng điệu của Lục Vinh Hàn bình thản như gió, như thể ông ấy đang nói ra một sự thật nào đó, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng trong thâm tâm của Tư Mã Ngọc Như, cô ta cảm thấy ông ấy đang nói cô ta không bằng Hạo Phong.
“Anh đã nói, em mới là vợ chính thức của anh.
Hạo Phong chỉ là vật trang trí mà thôi.
Chẳng lẽ câu này không được tính sao?”
Lục Vinh Hàn cau mày: “Đã nhiều năm như vậy, cô ấy cũng không thèm để ý tới nữa.
Cô vẫn còn quan tâm chuyện này làm gì?”
Tư Mã Ngọc Như khịt mũi: “Cô ta không quan tâm? Toàn bộ nhà họ Lục là của cô ta, đương nhiên cô ta không quan tâm.
Nếu con trai em kế thừa sản nghiệp gia tộc, còn em được quyền quản lý, thì em cũng sẽ không quan tâm.”
Một tia tức giận xẹt qua trong đôi mắt của Lục Vinh Hàn: “Vậy cô muốn cái gì?”
Tư Mã Ngọc Như hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm nói: “Để cho vợ chính và vợ lẽ cùng quản lý như vậy mới công bằng.”
“Vợ chính, vợ lẽ?” Lục Vinh Hàn chế nhạo, ánh mắt khó tin nhìn cô ta: “Thì ra cô vẫn luôn phân biệt rõ ràng như vậy?”
“Không phải em phân biệt rõ ràng, là người nhà của Hạo Phong phân biệt rõ ràng.
Anh cho rằng hai người bọn họ làm giả công văn chống đối việc cưới vợ bé để nhằm vào cái cô nổi tiếng trên mạng đó sao? Không, bọn họ là đang chống đối em, là đang cảnh cáo em.
Em nên tôn trọng Hạo Phong vì Hạo Phong là vợ chính.
Nếu em xúc phạm cô ta, em sẽ bị trừng phạt theo nội quy gia tộc.
Mẹ chồng nàng dâu bọn họ đoàn kết lại, thay nhau đối phó với em.
Nếu cả gia tộc đều bị bọn họ kiểm soát, em và Sênh Hạ sẽ không có cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.”
Âm giọng của Tư Mã Ngọc Như càng nói càng to, giọng điệu càng ngày càng kích động.
Sắc mặt Lục Vinh Hàn cũng tối sầm lại: “Tôi kêu cô tĩnh tâm suy nghĩ, không phải để cho cô nghĩ ngợi lung tung.
Nếu như không điều chỉnh được tâm trạng, sớm muộn gì cô cũng sẽ giống như Hạo Phong trước đây.”
Ông ấy tức giận xua tay, xoay người bước ra ngoài.
Tư Mã Ngọc Như buồn bực, kìm nén cơn tức giận.
Khi xuống lầu, cô ta tình cờ gặp Hoa Hiền Phương.
“Hôm nay cô cũng thật là lợi hại, một mũi tên trúng hai con nhạn.” Cô ta nói một cách kỳ lạ.
“Mẹ nhỏ, mẹ nói vậy là có ý gì?” Hoa Hiền Phương nhướng mày.
“Một khi đã là vợ lẽ, thì cả đời vẫn là vợ lẽ.
Câu này không chỉ nói với người phụ nữ kia, mà còn nói với cả tôi, đúng không?” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoa Hiền Phương nhún vai, cố gắng giữ bình tĩnh: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, chuyện này không liên quan gì đến mẹ cả.”
“Có liên quan hay không sao, trong lòng cô biết rõ nhất.” Tư Mã Ngọc Như hừ lạnh một tiếng.
Ngay lúc Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi vừa cãi nhau, tâm trạng không tốt, giọng điệu tự nhiên trở nên nặng nề: “Mẹ thích nghĩ sao thì nghĩ, không sao cả.”
Đôi mắt Tư Mã Ngọc Như lóe lên một tia lạnh lùng, chế giễu.
Cái gọi là bà chủ nhà họ Lục, chẳng qua là vẻ đẹp bề ngoài, Lục Kiến Nghi hoàn toàn không để cô vào trong mắt, sau lưng anh vẫn lén lút ân ái với Kiều An.
“Tôi khuyên cô nên dành nhiều thời gian hơn cho Kiến Nghi.
Người đàn ông này không thể khiến cho người ta bớt lo lắng được.
Đừng để anh ta dẫn đứa con riêng về, mà cô vẫn không hề hay biết.”
Những lời này đâm vào chỗ đau của Hoa Hiền Phương, nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên cười, nhưng trong thâm tâm lại không cười: “Cảm ơn mẹ đã quan tâm.
Tôi sẽ chăm sóc chồng thật tốt.”
Tư Mã Ngọc Như đã nghe ra được manh mối, nếu như hai người tình cảm sâu đậm, cô nhất định sẽ nói Lục Kiến Nghi là người một lòng một dạ, cô tin tưởng anh một trăm phần trăm.
Tuy nhiên, cô đã không nói như vậy, thay vào đó cô nói rằng cô sẽ quan tâm anh hơn, điều này có nghĩa là cô đã sớm nghi ngờ Lục Kiến Nghi, chỉ là chưa đâm thủng tấm màn che đậy mà thôi.
“Lục Kiến Nghi là người có tình cảm rất sâu đậm, cũng giống như bố anh ta.
Dù anh ta có niềm vui mới, cũng sẽ không quên tình cũ.
Cô nên phòng ngừa việc lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Tôi không hi vọng cuộc họp gia tộc lần sau là để thảo luận về vấn đề Kiến Nghi muốn cưới vợ lẽ.”
“Mẹ quá lo, tôi với tư cách là bà chủ, tôi có quyền quyết.
Chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho người tình bước chân vào cái nhà này.” Hoa Hiền Phương dứt khoát nói.