Mâu thuẫn giữa Tư Mã Ngọc Như và vợ của con ông ấy không có cách nào hòa giải được, chỉ có thể càng ngày càng thêm quyết liệt, càng ngày càng gay gắt hơn.
“Nếu như cô ấy thật sự đã chết thì những ân oán này sẽ không còn tồn tại nữa.”
“Nếu như cô ta thật sự đi tìm đường chết thì cũng chẳng trách được ai.” Lục Kiến Nghi lạnh lùng nói.
Sau cơm trưa, cục trưởng Đinh tới.
Bọn họ đã kiểm tra xe rác mà công nhân sử dụng, không có phát hiện dấu vết để lại.
Theo như lời của một công nhân nói, lúc cậu ta trở về lấy găng tay đã thấy Tư Mã Ngọc Như lén lút dùng dây thừng leo qua hàng rào.
Cậu ta còn trông thấy một người đàn ông từ bờ hồ bên kia đi tới, nói chuyện với Tư Mã Ngọc Như một hồi, trả lại cho cô ta một món đồ.
Có điều bởi vì khoảng cách quá xa cho nên cậu ta cũng không nhìn rõ cho lắm, lại lo lắng bị phát hiện, khách hàng sẽ trách tội cậu ta, vì thế không dám nhìn lâu, nhanh chóng rời đi.
Hoa Hiền Phương vuốt cằm: “Nếu như công nhân này nói thật, thì có thể loại trừ được suy luận Tư Mã Ngọc Như bị công nhân xúc tuyết bên trong vườn hoa bắt cóc.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi, quay đầu nhìn Lục Vinh Hàn: “Bố à, chẳng lẽ bây giờ bố vẫn còn tin tưởng người phụ nữ kia nữa sao? Cũng không biết bà ta đã làm ra những chuyện gì ở sau lưng bố đâu!”
Lục Vinh Hàn châm một điếu thuốc: “Trước khi chưa tìm được cô ấy, bất kỳ cái thuyết pháp gì của các người cũng chỉ là giả thuyết mà thôi.
Có lẽ cô ấy có chuyện gì khó nói cho nên mới làm như vậy.”
Trong mắt Lục Kiến Nghi đầy vẻ mỉa mai: “Nói trắng ra là ông không muốn thừa nhận bản thân mình hồ đồ, đã nhìn sai, nhìn lầm người rồi.”
Lục Vinh Hàn đúng là không muốn thừa nhận bản thân ông ấy “sai lầm”, ông ấy đã sắp sửa bước vào một cái ngõ cục nào đó, nhưng vẫn quyết định kiên trì tin tưởng lựa chọn của bản thân, tin tưởng người phụ nữ mà ông ấy yêu:
“Trên thế giới này không có ai hiểu rõ Ngọc Như hơn tôi, các người hiểu lầm cô ấy quá sâu rồi, chẳng qua cô ấy chỉ là sơn dương thế tội cho người khác mà thôi.”
Lục Kiến Nghi rất muốn tặng cho ông ấy bốn chữ: già cả mờ mắt.
“Nếu như có một ngày ông thấy rõ được chân tướng, tuyệt đối đừng bao giờ trở về cầu xin sự tha thứ từ tôi, bởi vì tôi tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho ông.
Trên thế giới này, không phải tất cả sai lầm đều có thể được tha thứ.” Anh nói như chém đinh chặt sắt, không hề lưu tình.
Lục Vinh Hàn mạnh mẽ hút một hơi thuốc lá, phun ra một làn khói: “Nếu thật sự là tôi đã sai thì tôi sẽ tự mình sống cô độc hết quãng đời còn lại, nhất định sẽ không làm phiền đến cậu.”
“Được, một lời đã định.” Trong mắt Lục Kiến Nghi lóe lên một tia lửa.
Hai bố con giống như là đang giận lẫy nhau vậy.
Lục Sênh Hạ thở một hơi thật dài.
Hầu như cô bé không cần bấm ngón tay cũng có thể biết được kết quả.
Sự thật đều đã bày ra trước mắt, vậy mà bố của cô bé lại không chịu tin tưởng, chỉ có thế nói rằng ông ấy không muốn thừa nhận thất bại của bản thân.
“Anh cả, chị dâu, cơm nước xong chúng ta cùng nhau đi đắp người tuyết đi.”
Hoa Hiền Phương nhận ra cô bé đang nói lảng sang chuyện khác, lập tức cười gật đầu: “Được chứ!”
Cơm nước xong, bọn họ lập tức cùng nhau đi ra quảng trường bên ngoài.
Lục Kiến Nghi lấy ra một cái xẻng lớn: “Chỉ đắp người tuyết thôi không hề có chút khiêu chiến nào, để tôi đắp cho mọi người một con sư tử bằng tuyết nhé.”
“Hay quá, hay quá.” Lục Sênh Hạ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé.
Hoa Hiền Phương phát hiện, anh đúng là một kỳ tài vạn năng.
Con sư tử tuyết mà anh đắp sinh động như thật, giống y như đúc!
Cô giơ ngón cái lên: “Chồng à, sự sùng bái của em dành cho anh quả thực giống như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tận.
Nếu như bọn nhỏ ở đây, nhất định là sướng tới mức phát điên luôn rồi.”
Miệng Lục Sênh Hạ méo xẹo: “Nếu như mẹ nhỏ không có tới, chúng ta nhất định sẽ chơi rất vui vẻ, một đợt nghỉ dưỡng đi du lịch thật tốt lại bị bà ta phá hư.”
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có nói gì thì cũng vô dụng.
Để tôi chụp nhiều thêm mấy tấm hình, gửi tới cho bọn nhỏ.” Hoa Hiền Phương cầm điện thoại lên, vây quanh con sư tử tuyết một vòng ba trăm sáu mươi độ chụp không góc chết.
Lúc này bọn nhỏ đã về tới nhà họ Lục, Finn tới để đưa Niên Niên trở về.
“Cụ nội, bà nội, con nói cho người biết mội chuyện rất đáng sợ, bà nội nhỏ mất tích rồi, ở trong làng du lịch bốc hơi khỏi trần gian.” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ, chững chạc đàng hoàng nói.
Bà cụ Lục và Y Hạo Phong liếc mắt nhìn nhau một cái: “Còn có loại chuyện như thế này sao, tại sao cô ta đang yên đang lành lại mất tích cơ chứ?”
“Không biết nữa, trời đang rất lạnh, cô ở trong vườn hoa một mình uống trà ngắm tuyết rơi, cuối cùng sau đó không có trở về.
Mọi người tìm khắp cả vườn hoa nhưng hoàn toàn không có tìm ra tin tức của cô.
Con cảm thấy chắc là cô đã bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh chững chạc đàng hoàng nói.
Lông mày Y Hạo Phong nhíu lại: “Không phải cô ta bị người ta bắt cóc đó chứ?”
Cặp mắt to xinh đẹp của Hứa Kiến Quân chớp chớp hai cái: “Có thể là do bà ta leo qua hàng rào vườn hoa ra ngoài, đi tới mặt hồ kết băng, kết quả không ngờ lớp băng vỡ ra, bà ta lập tức rơi xuống, bị đông cứng mà chết.”
Đầu óc Y Hạo Phong càng thêm mơ hồ: “Tại sao cô ta phải leo qua hàng rào vườn hoa?”
“Cho nên đây mới chính là chỗ khác thường.” Hứa Kiến Quân nói.
“Chắc là người ngoài hành tinh rồi, người ngoài hành tinh khiến cho cô bay qua, bọn họ sẽ ở trên mặt hồ tiếp cô.
Cô cũng đã bị người ngoài hành tinh nhập vào người từ trước, cơ bản không phải là cô của con nữa.” Tư Mã Ngọc Thanh vẫn kiên trì nói về người ngoài hành tinh.
Bà cụ Lục nhấc chung trà lên nhấp một ngụm: “Có phải những người khác vẫn đang ở lại làng du lịch tìm cô ta hay không?”
“Dạ.” Hứa Kiến Quân gật gật đầu: “Ông nội rất nóng lòng, sợ cô rơi vào trong hồ chết đuối.”
“Tôi thấy cô ta không có dễ dàng chết như vậy đâu, nói không chừng là lén lút đi ra ngoài làm chuyện xấu xa gì đó.” Y Hạo Phong hừ nhẹ một tiếng.
Hứa Kiến Quân gãi đầu một cái: “Sau đó chúng con ở làng du lịch gặp phải rất nhiều chuyện kỳ lạ, đầu tiên là bé Niên Niên con của dì Kiều An trúng độc, sau đó bà nội hai cũng trúng độc.
Con cảm giác có một hung thủ đáng sợ đang ẩn núp bên trong làng du lịch, có khả năng bà nội hai đã bị hung thủ kia giết chết.”
Bà cụ Lục rung động dữ dội, lập tức gọi điện thoại cho bộ phận an ninh của Lục Thị, để bọn họ tăng thêm người đi đến làng du lịch, bảo vệ cháu trai và cháu dâu an toàn.
“Chuyện này nhất định có gì đó khác thường.”
“Không phải là do Tư Mã Ngọc Như tự biên tự diễn đó chứ? Giả bộ mất tích, sau đó tìm người đi ám sát Kiến Nghi và Hiền Phương, như thế thì cô ta sẽ có thể thoát khỏi hiềm nghi.” Y Hạo Phong suy sâu tính kỹ nói.
“Không loại trừ khả năng này.” Bà cụ Lục khẽ vuốt cằm, Tư Mã Ngọc Như tồn tại chính là một cái tai họa.
“Con phải tranh thủ thời gian đi gọi điện thoại cho Kiến Nghi, để mấy người chúng nó trở về, đừng lo chuyện của Tư Mã Ngọc Như nữa.” Y Hạo Phong lo lắng.
“Tôi sẽ phân phó phái người qua đó hộ tống bọn nhỏ trở về.” Bà cụ Lục nói.
Đáy mắt Y Hạo Phong lóe lên một tia hàn quang hung ác nham hiểm, nếu như Tư Mã Như Ngọc dám đụng đến con của bà ấy, bà ấy nhất định sẽ băm nát thịt cô ta ra.
Cho dù là Lục Vinh Hàn thì cũng đừng trông chờ vào việc ông ấy có thể ngăn cản được bà ấy.
“Ngày mai con sẽ đi một chuyến tới làng du lịch.”
Bà cụ Lục khoác tay: “Cô đã biết chỗ đó nguy hiểm thì còn chạy tới đó để làm gì?”
Y Hạo Phong thở dài: “Đứa nhỏ Kiến Nghi này mặc dù ngoài miệng nói là muốn cắt đứt quan hệ bố con với Vinh Hàn, trên thực tế trong lòng vẫn hướng về ông ấy.
Nếu không nó cũng sẽ không ở lại giúp ông ấy tìm Tư Mã Ngọc Như.
Nếu như con không qua đó thì nó chắc chắn sẽ không trở về đâu.”.