Chương 169: Mất Tích Ta nhanh chóng lui về phía sau, cả người đầm đìa mồ hôi - con chó này không hổ là đầu đàn, động tác nhuần nhuyễn như vậy hiển nhiên đã làm không biết bao nhiêu lần, chỉ cần ta chậm hơn chút thôi là đã bị cắn thủng cổ họng rồi. Vương giả chính là vương giả. Đúng lúc này, ta chợt nghe thấy một tiếng huýt gió. Âm thanh vô cùng thê lương, ta vừa nghĩ vậy, lập tức thầm nói hỏng rồi. Dựa theo lời của ông chủ tiệm bán đồ cổ, đây...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.