Nhưng ta cũng không có thời gian suy nghĩ về chuyện này, ta cố gắng kéo Hắc Bạch Vô Thường lên. Dù sao Hắc Bạch Vô Thường cũng không trẻ tuổi, vừa rồi đu dây leo cũng đã hao hết sức lực rồi, ta kéo họ lên, sau đó vỗ lưng cho họ. Mãi một lúc lâu sau, hai người họ mới lấy lại sức, Tiểu Hắc Vô Thường nhìn ta, giọng con nít hơi ồm ồm: “Bọn ta không phải trẻ con vô tri, đừng tưởng ngươi cứu bọn ta thì bọn ta phải mang ơn đội nghĩa.” Tiểu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.