Trình Tinh Hà cũng coi như hiểu y dược, hắn ngửi mùi thuốc: “Sao thuốc này không giống của bọn ta?” Bạch Hoắc Hương không để ý đến hắn. Trình Tinh Hà bị nàng làm lơ, nằm trên giường quý phi thở dài: “Con người nên an phận thủ thường, không nên so sánh mù quáng mà...” Đã lâu không về cửa hàng, tuy nó vẫn dột nát như thế, nhưng nhìn thấy xà nhà cũ kỹ, ta đặt túi lên bàn, trong lòng yên tâm khó tả. Ta chờ mong Bạch Hoắc Hương mau chóng chữa thương xong, ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.