Đám Ô Kê cũng muốn đi vào, ta lập tức quát: “Ngươi nhanh đưa Bạch Hoắc Hươngđến nơi an toàn đi, sắp hết ngày rồi!” Đến lúc đó, các ngươi muốn chạy cũng không chạy được. Ô Kê sững sờ, do dự một chút, Bạch Hoắc Hương luôn rất gan dạ, không quan tâm lao vào bên trong, Ô Kê cũng biết đây là chịu chết, không có cách nào, túm chặt Bạch Hoắc Hương chạy: “Sư phụ, ta chờ ngươi ở bên ngoài, nhất định phải còn sống ra đấy!” Hắn vừa đi trái tim của ta cũng được...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.