Ta cảm thấy trong lòng chua xót. Bạch Hoắc Hương nhìn ta, thở dài: “Ta đã cố gắng hết sức rồi...Nhưng trì hoãn quá lâu, tuy có thể giữ được tính mạng…” Giữ được tính mạng! Ta ôm chầm lấy Bạch Hoắc Hương. “Cảm ơn...Thật sự cảm ơn ngươi!” Cách lớp áo sơ mi, ta có thể cảm nhận được độ ấm trên mặt Bạch Hoắc Hương, nàng giơ hai tay lên, chần chừ giây lát rồi ôm lấy ta một cách dè dặt. Mạc Long nãi nãi kéo lão Hoàng dậy: “Lão già nhà ông, thế mà vẫn nhặt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.