Hôi Bách Thương không thấy nó, cảm thấy ở nơi này cũng không có ích lợi gì, chắp tay với ta, nói buổi chiều đứa nhỏ muốn uống trà sữa nên hắn phải đi xếp hàng. Ta còn chưa kịp nói lời tạm biệt với hắn, bóng dáng màu xám tro của hắn đã biến mất nhanh như chớp. Ta bèn đi về phía thứ kia...Quả nhiên, thứ đó mềm mại và đẹp đẽ, khi ta cầm trong tay, lập tức cảm thấy nó không giống như một đồ vật trên nhân gian. Lại lấy tay sờ vào một cái,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.