Trương Uyển Đình không đi mà vẫn cứ quỳ ở đó, cơ thể nàng lở loét khiến ruồi muỗi bu đầy, ai thấy cũng phải bịt mũi. Trời nắng chói chang, nàng ngất xỉu ở đó. Đến khi nàng tỉnh lại thì trời đã tối, lúc trở lại bệnh viện bác sĩ hỏi nàng đi đâu? Sao lại không gọi điện được? Bấy giờ nàng mới nhớ ra mình không xem điện thoại, bị hỏi như thế, nàng cảm thấy trước mắt tối sầm. Con gái bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất, đã qua đời rồi, lúc sắp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.