Trình Tinh Hà vội gật đầu: “Thật đừng nói, không chừng ông trời thấy mạng chó này của ngươi vẫn còn tác dụng khác.” Mặc kệ là vì cái gì, ta lập tức vui mừng, thật không ngờ kiếp nạn lớn như vậy cũng có thể thoát khỏi, gần đây ta có hồng phúc ngang trời sao. Nhưng lúc này, ánh mắt Tiêu Tương nhìn chằm chằm ta có chút kỳ quái. Ta vội hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có phải...bị doạ sợ không?” Tiêu Tương lắc đầu, nói: “Có lẽ, là bởi vì...” Nàng hiển nhiên là biết gì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.