Bạch Hoắc Hương khựng người lại một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ngươi vì ta mà tới đây?” Lời này không phải vô nghĩa à? Nếu không ta ăn no rảnh mỡ, đến chỗ này đi tìm cái chết? “Ngươi yên tâm.” Ta hít vào một hơi: “Ta chắc chắn sẽ đưa ngươi về an toàn, trốn xa một chút, đừng để bị thương.” “Ngươi chờ một lát!” Bạch Hoắc Hương lúc này mới phản ứng quá lại, lập tức nói: “Đừng làm bị thương thứ này!” “Cái gì?” Ta vẫn chưa phản ứng lại ngay được, Bạch...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.