Người hầu quen cửa quen nẻo mở cửa để xe tiến vào, tài xế ngồi trước lên tiếng nhắc nhở: “Thưa thiếu soái, về đến nhà rồi ạ.”
Mục Trường Phong ở ghế sau chợt mở mắt, ánh sáng ngoài cửa hắt lên nửa bên mặt hắn loé lên tia sắc lạnh.
Hắn xuống xe, vẻ rét căm vơi bớt, bước dọc theo hành lang hỏi người hầu A Phúc: “Bà chủ đâu rồi?”
“Bà chủ ngủ rồi ạ, bà ấy muốn đợi ngài về nhưng thấy trời đã khuya nên đi ngủ trước, sai con đứng đây chờ.” A Phúc ngửi thấy mùi rượu trên người Mục Trường Phong, “Cậu chủ, cậu muốn uống canh giải rượu không?”
“Không cần đâu.” Mục Trường Phong đáp.
Mẹ của Mục Trường Phong là bà Phùng Cẩm Trân từng là tiểu thư con nhà quan, không quen ở nhà kiểu Tây mà ưa thích đình viện sâu hun hút. Nơi đây vốn là nơi ở của tri phủ [1] cuối cùng ở Thượng Hải – Lữ Tống. Đáng tiếc con cháu bất hiếu, tán gia bại sản nên nơi này đã được Mục Trường Phong mua lại từ mười năm trước.
[1] Tri phủ là người đứng đầu một phủ, có quyền hạn cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa hạt.
Trong phòng leo lắt ánh sáng tựa như có người đang trông hắn về, Mục Trường Phong vô thức nhìn thoáng qua gian phòng bên trong, đường nét lạnh lùng cuối cùng cũng dịu đi.
Hắn không nén được nghĩ, nếu giờ này Triệu Từ Thấm ở đây ắt đã ngủ rồi.
Cô có vẻ thích ngủ hơn người bình thường, khi ngủ thích nhất là duỗi cánh tay trắng nõn ra thành giường. Nếu lúc hắn về gây tiếng động quá ồn, quá nửa lần cô chỉ hé đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ chào hắn một câu “Anh về rồi à”, sau đó lại lăn vào trong, chừa ra một chỗ trống cho hắn.
Nếu cô vẫn còn ở đây… Cũng sẽ để lại một ngọn đèn bên ngoài chờ hắn về.
Biết rõ không có khả năng nhưng giờ phút này trái tim Mục Trường Phong vẫn điên cuồng đập loạn. Hắn không vội rửa mặt mà bước thẳng vào gian trong, không bật đèn ngay mà mượn nguồn sáng mông lung ảm đạm ngoài kia nhìn chăm chăm vào chiếc rèm đang buông xuống.
Tựa như lúc mọi thứ vẫn vẹn nguyên.
Đêm khuya tĩnh mịch, thỉnh thoảng tiếng gió thổi xào xạc qua hành lang heo hút, nhưng chừng ấy cũng không đủ tạo nên bất kỳ âm thanh nào.
Chẳng biết bao lâu, trong rèm lộ ra một cánh tay, như thể chỉ giây sau thôi Triệu Từ Thấm sẽ xuất hiện, ngước mắt lên nhìn hắn.
Nhưng chưa được mấy chốc, sắc mặt Mục Trường Phong lại càng thêm tàn khốc, hắn rút súng trong ngực chĩa thẳng vào người phụ nữ bên trong.
“Á!”
Người phụ nữ kia điếng người, tiếng hét sợ hãi vang vọng khắp trạch viện.
Năm phút sau.
Phùng Cẩm Trân vội vàng chạy vào, búi tóc chỉnh tề gọn gàng, hiển nhiên bà vẫn chưa ngủ. Bà nhìn lướt qua người phụ nữ quỳ trên đất đang rơi nước mắt, gặng hỏi Mục Trường Phong: “Trời khuya rồi mà con ồn ào gì vậy hả?”
“Cô ta là do mẹ sắp xếp?” Mục Trường Phong hỏi thẳng.
“Lần trước con về đã đuổi một người đi rồi, con bé Mạn Quân số khổ, rời nhà mình không thể sống nổi đâu, con đâu cần phải…”
Mục Trường Phong ngắt lời bà: “Có phải mẹ sắp xếp không?”
Vẻ mặt Phùng Cẩm Trân cực kỳ khó coi, “Đúng đấy, là chủ kiến của một mình mẹ. Nhưng Trường Phong à, con ngẫm lại mà xem, con và Từ Thấm đã ly hôn rồi, trong nhà cũng đâu thể không có đàn bà? Tiểu thư danh vọng con chả buồn gặp, mẹ ru rú trong nhà nhiều năm cũng chẳng có bản lĩnh gì, nhưng chắc chắn có thể tìm được cho con một người vợ ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
Mục Trường Phong nhíu mày theo thói quen.
Ánh mắt hắn sâu hoắm, vì ở lâu trên chiến trường nên ít nhiều nhuộm vẻ sát khí. Hễ hắn im lìm không lên tiếng sẽ mang lại cảm giác áp bức khó gần vô cùng.
Không khí chung quanh rơi xuống âm độ, ngay cả người phụ nữ tên Mạn Quân đang quỳ dưới đất cũng thôi nức nở, run rẩy ôm rịt hai tay nhằm dập bớt cảm giác chua chát trong lòng.
“Mẹ không vừa lòng cô ấy à?” Mục Trường Phong hỏi.
Họ đều rõ mười mươi “cô ấy” ở đây là ai.
Phùng Cẩm Trân nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Mục Trường Phong, cầm lòng không đặng thở dài thườn thượt, “Mẹ rất thích Từ Thấm, nếu có thể mẹ cũng mong hai đứa không ly hôn. Nhưng mà Trường Phong à, con bé Từ Thấm… Nó không thể sinh con, căn bản là hai đứa con không hề có tương lai.”